Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 70: Vạch mặt (length: 8797)

Cơn lạnh lẽo tràn ra, Bạch Trà chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.
Mấy người cảnh sát đều không hay biết gì.
"Ngươi nói hai người các ngươi hôm nay còn trò chuyện, có thể cho ta xem nhật ký trò chuyện một chút không?"
Bạch Trà gật đầu, lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện.
Sau đó nàng ngây người ra.
Trong giao diện trò chuyện, hoàn toàn không có nhật ký trò chuyện hôm nay.
Cứ như là bị người xóa sạch, Hoặc là chưa từng xuất hiện.
"Sao có thể chứ? Hôm nay ta thật sự đã liên lạc với hắn, dạo gần đây ta bị người theo dõi, ta rất sợ... Ta mới liên lạc với hắn..."
Bạch Trà liên tục làm mới, thậm chí đăng nhập lại.
Nhưng trong giao diện trò chuyện căn bản không có những đối thoại hôm nay.
Cũng không có nhật ký trò chuyện đó.
Mấy người cảnh sát có chút khó xử nhìn nhau.
Nữ cảnh sát tiến lên ôm Bạch Trà một lần nữa, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nàng.
Bạch Trà né tránh, khó nhọc nói: "Ta thật sự có trò chuyện với hắn... Ta vốn..."
Nàng chợt như ý thức được điều gì, biểu tình càng thêm hoảng sợ.
Nàng cứng đờ, chậm rãi, gần như có thể nói là từng tấc từng tấc, cúi đầu, mở danh bạ điện thoại, tay run rẩy, mạnh ấn xuống.
gbx: Là ngươi sao?
[Ta dựa vào ngươi đang làm gì vậy?] Màn hình kinh hãi.
Vì Bạch Trà gửi tin cho Thân Thân Vũ Kỳ.
[Không đến mức không đến mức, hôm nay mới là ngày thứ hai, ngươi đã muốn lật mặt với người ta rồi à] Nhưng Bạch Trà vẫn đang gõ từng chữ.
gbx: Có phải ngươi không?
gbx: Ta nghĩ kỹ rồi, ta căn bản không quen ngươi.
[Ngọa tào ngươi đang nói cái gì vậy?] [Chờ chút, ta vuốt một cái đã, trong nhật ký trò chuyện trước có bí mật gì không muốn người khác biết lộ ra rồi à] [Nhưng mà Thân Thân Vũ Kỳ nói là quen biết nhiều năm rồi mà] gbx: Ngay từ đầu, ngươi đã nói ngươi sẽ ở bên ta, vì vậy ta bắt đầu gặp phải những chuyện kỳ quái.
Vẻ mặt Bạch Trà đầy hận ý và đau khổ, lại có chút xoắn xuýt và bất lực.
gbx: Ta kể cho ngươi tình trạng ba ta, ông ấy liền chết.
gbx: Lúc đó ta nhận được điện thoại của ông ấy khóc rất lâu, ngươi không đầu không đuôi lại nói đừng khóc, ngươi nói ngươi đoán, ngươi đoán hay là thấy được?
gbx: Ngươi quả thực ở bên ta, bởi vì ngươi chính là quỷ!
gbx: Rốt cuộc, ngươi là ai?!
Tin nhắn gửi đi liên tục, mắt Bạch Trà cũng nhìn chằm chằm màn hình chờ đợi trả lời.
Trong lời nàng nói thực ra có nhiều chỗ hổng logic không thông.
Nhưng Cố Bạch Tuyết vốn cũng không phải là người giỏi về mặt này.
Có thể là bản năng cuối cùng mách bảo nàng chỗ không ổn.
Cho nên cuộc chất vấn này rất hợp lý.
À, đương nhiên, nàng đồng thời cũng đã chuẩn bị sẵn, tùy thời lấy phúc hàn sơn trong ba lô ra.
Vị trí thố tia tử phía sau không hề thay đổi, chỉ là hơi nước trong phòng càng ngày càng nặng.
Cảnh sát cũng chú ý thấy.
"Kỳ lạ, sao mà cảm giác lạnh quá vậy..."
Một cảnh sát lẩm bẩm, rồi liếc nhìn Bạch Trà đang như người mất hồn, nhìn nhau với đồng nghiệp.
"Khụ, Cố nữ sĩ..."
Bạch Trà hoàn toàn không để ý tới bọn họ, chỉ nhìn màn hình điện thoại, theo lý Thân Thân Vũ Kỳ là người trả lời tin nhắn ngay lập tức, thế nào cũng phải hồi đáp, mà giờ phút này đối diện lại không chút động tĩnh nào, chỉ có hơi lạnh xung quanh đang lan tỏa.
Mấy cảnh sát bất đắc dĩ, chỉ đành tạm thời bỏ qua chuyện hỏi cung, họ đi điều tra chuyện Bạch Trà nói bị người theo dõi.
Bạch Trà luôn chờ đợi đối phương trả lời, năm phút trôi qua, đối phương vẫn không chịu trả lời.
Sau lưng cũng không có động tĩnh gì.
Cơn lạnh lẽo dường như chỉ duy trì ở mức độ đó.
Xem ra kích thích chưa đủ.
gbx: Sao không trả lời tin nhắn của ta???
gbx: Không phải bình thường ngươi trả lời ngay sao??
gbx: Nói chuyện! ! ! !
gbx: Có phải ngươi giết ba ta không?
[Ta quyết định bỏ ra mười điểm tích lũy quý giá để ý đến tên ồn ào này, cô ta ngầu quá, đối diện trực tiếp rồi!] [Cám ơn, ta cũng đã chú ý] [Chậc, bây giờ các ngươi đã chú ý, nhỡ lãng phí điểm tích lũy thì sao? Cô ta manh động như vậy sẽ chết đó] [Lúc trước ta cũng nghĩ vậy, nhưng cô ta vẫn sống đến giờ, hơn nữa mạch chuyện hoàn toàn khác với người khác] [Kích thích quá, sao ta lại hồi hộp vậy, đối diện sao vẫn không trả lời tin nhắn] Thân Thân Vũ Kỳ cuối cùng cũng trả lời tin nhắn.
Thân Thân Vũ Kỳ: Không phải ngươi hận ông ấy sao? Ông ấy chết, sao ngươi lại khổ sở như vậy?
[Ta dựa vào!!! Hắn thừa nhận rồi!] [Đáng sợ quá! Dù sao đó cũng là ba cô ấy mà] Bạch Trà cũng ngơ ngác, đầu ong một tiếng, khí huyết cuối cùng dâng trào.
Tay nàng run rẩy, nghiến răng gõ chữ.
gbx: Thật sự là ngươi sao???!!!
gbx: Sao ngươi có thể như vậy!!!
gbx: Ta hận ông ấy... Nhưng... Nhưng...
gbx: Ta chỉ không rõ, mọi người đều nói ông ấy bỏ vợ bỏ con ở bên ngoài, ta không rõ vì sao ông ấy không giải thích, sao không nói cho ta! Nhưng ta... Ta căn bản không nghĩ ông ấy chết!
Nước mắt Bạch Trà bắt đầu rơi xuống, nhỏ trên màn hình điện thoại, khiến màn hình điện thoại quay lại trang chủ.
Nàng vừa lau màn hình bằng vạt áo, vừa giơ tay áo lau nước mắt.
Nhưng tầm mắt vẫn không ngừng trở nên mơ hồ, khó gõ chữ.
Nữ cảnh sát bên cạnh đành tiến lên ôm an ủi nàng, đợi nàng hơi bình tĩnh lại, mới cầm điện thoại gửi tin nhắn tiếp.
gbx: Ông ấy là ba ta! ! !
gbx: Ta hận ông ấy, nhưng ta cũng yêu ông ấy!
gbx: Vì ta yêu ông ấy, ta chờ đợi ông ấy có thể làm tròn trách nhiệm người cha nhưng ông ấy đã không, nên ta mới hận ông ấy! !
gbx: Sao ngươi lại giết ông ấy?!! Sao ngươi có thể! ! ! !
Nàng thở dốc, vẫn không thể làm dịu cơn khó chịu ở cổ họng.
Nàng tuyệt vọng ôm ngực, tựa vào thành ghế.
Cảm xúc của nàng rõ ràng rất bất thường, cảnh sát lại không dám kích thích nàng, chỉ có thể im lặng chờ bên cạnh.
Trong phòng không biết từ khi nào bắt đầu ấm lại.
Thân Thân Vũ Kỳ: Thực xin lỗi.
[Hay một câu thực xin lỗi!] [Xin lỗi hữu dụng, người chết có thể sống lại sao?] Cảm xúc của Bạch Trà lại lần nữa tăng lên dữ dội.
gbx: Thực xin lỗi?????
gbx: Cái gì mà thực xin lỗi?????
gbx: Rốt cuộc ngươi là ai vậy!!!!!
gbx: Ta cầu xin ngươi, nếu như ngươi muốn giết ta, thì giết thẳng ta đi có được không? Sao ngươi lại muốn tổn thương người bên cạnh ta?
gbx: Rốt cuộc ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Đối diện lại im lặng thật lâu.
Lần này im lặng đến nỗi dù Bạch Trà có gửi bao nhiêu tin nhắn, đối phương đều không trả lời.
Nếu không biết người đàn ông áo mưa vẫn ở sau lưng nàng, thì nàng đã tưởng người đi rồi.
Nàng cũng rốt cuộc như nhìn thấu cái gì đó, chết lặng để điện thoại xuống.
Cảnh sát thấy vậy, cuối cùng ho nhẹ một tiếng, tiếp tục câu chuyện trước đó.
"Cố nữ sĩ là như thế này, chúng tôi vừa trao đổi một chút với cảnh sát khu vực kia, biết chuyện cô bị theo dõi..."
"Chính hắn giết." Bạch Trà chợt cắt ngang đối phương, biểu tình như khóc như cười, quái dị tột độ.
"Chính hắn giết! ! ! Hắn giết ba ta!"
Biểu tình cảnh sát trở nên nghiêm túc.
"Theo chúng tôi biết, tên bệnh hoạn thần kinh Trần Nham kia hiện đang ở quê, vậy người cô nói đã giết ba cô là..."
"Hắn không phải người." Bạch Trà lại trở nên bình tĩnh, trong mắt ngoài tuyệt vọng đã không còn cảm xúc nào khác.
"Ta biết các ngươi không tin, ta nói các ngươi cũng không tin, vốn dĩ là vô ích, hoàn toàn không có ý nghĩa."
Nàng nói rồi gượng đứng dậy.
Nhưng do cảm xúc kích động quá độ, cộng thêm vốn đang bệnh, thân thể yếu đuối khiến mắt nàng tối sầm lại, ngã thẳng về phía sau.
"Cố nữ sĩ!"
Mấy cảnh sát kinh hô, tiến lên đỡ lấy nàng, còn ý thức Bạch Trà thì dần dần mơ hồ.
Chỉ trước khi hôn mê, nàng nhìn thấy một thứ đang bò trên trần nhà.
Một kẻ méo mó, người.
Kẻ đó há cái miệng đầy răng nanh với nàng, cười độc ác.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận