Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 661: 【 thám linh trực tiếp 】 ra không được (length: 7765)

Bạch Trà hỏi ngược lại: "Ngươi là người sống sao?"
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Còn Manh Manh ở bên cạnh thì không kìm được.
"Oa, vậy là ngươi khẳng định là người sống rồi, thật là kinh khủng a, ta thực sự là chịu không được, ngươi không biết ta vốn dĩ muốn đi lên tìm các ngươi, nhưng ta dù thế nào cũng chỉ có thể ở tầng một đi vòng vòng!"
Manh Manh nhanh chóng nói như bắn hạt đậu, người cũng dần dần tới gần Bạch Trà, nhưng cũng có thể là trong lòng có cảnh giác, cho nên dừng lại ở vị trí cách Bạch Trà ba bước chân.
"Ngươi thật là người đi, chuyện sắp bị hành hạ phát điên rồi, ta thấy các ngươi mấy lần, kết quả quay tới quay lui phát hiện căn bản không phải người!"
Trong giọng Manh Manh có cả tiếng nức nở.
"Ta cũng gặp." Bạch Trà đưa tay ra.
Manh Manh cũng do dự, đưa tay ra, hai bàn tay chạm nhau đều hơi lạnh.
Nhưng một lát sau, lòng bàn tay đều sinh ra một chút nhiệt độ, vậy thì đều là người bình thường.
Manh Manh thở phào nhẹ nhõm.
"Hù chết ta, bọn họ đâu, ta xem người trên phòng phát sóng trực tiếp nói Quỷ ca xảy ra chuyện, còn nói Minh Lánh và Trương Tiểu Sư bị nhốt, cuối cùng bọn họ còn nói. . . Ách. . . Nói trên người ngươi có bí mật, nói ngươi có thể trò chuyện với quỷ ở trong này. . ."
Ánh mắt Manh Manh hơi lóe lên, đánh giá Bạch Trà.
"Bọn họ nói có khả năng trước đó ngươi đã ra ngoài từ bệnh viện này, thật hay giả?"
Màn hình phòng phát sóng trực tiếp của Manh Manh nói với cô ấy rằng không nên hỏi thẳng vào lúc này, dò hỏi thế này thực sự quá lộ liễu, cũng quá vụng về.
Nhưng Manh Manh cũng có tính toán riêng.
Cô ấy là người tự biết mình, biết bản thân không thể đấu mưu với mấy đại lão thực sự, nếu trên người Bạch Trà thật có bí mật, vậy thì cứ nói thẳng ra còn hơn dò hỏi giả tạo.
Ít nhất trong cái môi trường kinh khủng trước mắt này, cô ấy cứ tỏ ra ngốc nghếch một chút, có lẽ sẽ tăng tỷ lệ sống sót hơn một chút, nếu đối phương còn chút lương tâm thì cũng không thể hại một đứa ngốc được!
Bạch Trà liếc nhìn cô ấy một cái, cười nói: "Chuyện lạ nhỉ, nếu như ngươi nói chuyện với quỷ, ngươi định nói như thế nào?"
"Ách. . . Nhất định phải nói chuyện sao?"
Bạch Trà bật cười.
"Không nhất định, nhưng đối phương đã nói chuyện với ngươi, mà trong lời nói còn có ý, vậy thì cứ nói chuyện tiếp thôi, ta đích xác tò mò về bí mật của bệnh viện này, bởi vì ta nghe được một số chuyện dường như không trùng khớp với những gì ta thấy trước mắt."
Bạch Trà vỗ vỗ vai cô ấy.
"Chúng ta quay lại lều trước đi, từ từ xem bọn họ có trở về không."
Manh Manh còn muốn hỏi thêm, nhưng bị nói vậy cũng chỉ có thể ngậm miệng.
"Nhưng có lẽ không ra được, vừa nãy ta cũng thử đi ra ngoài rồi, có thể là cứ hễ mở cửa ra ngoài thì lại về lại bệnh viện."
Manh Manh đã được xem như là gan dạ lắm rồi, lúc này còn miễn cưỡng duy trì được bình tĩnh, nói chuyện với Bạch Trà, nhưng giọng nói của cô ấy vẫn không thể tránh khỏi run rẩy.
Dù sao người bình thường gặp chuyện như này đều sẽ sợ hãi.
Mắt thấy sắp đến cửa ra vào, đẩy cánh cửa tàn tạ ra, hai người đi ra đại sảnh.
Trong mắt Manh Manh lóe lên một tia mờ mịt.
"Vừa nãy thật sự là có quỷ dọa tường. . ."
"Ta biết, bọn họ hẳn là chỉ trêu ngươi thôi."
Manh Manh nghe vậy, rưng rưng nhìn cô.
"Chỉ là trêu chọc sao? Ta thật sự tưởng là mình sắp chết rồi."
Bạch Trà nghĩ về những việc đã xảy ra từ khi đi vào đến giờ, nói: "Tạm thời chắc không có ai nguy đến tính mạng đâu, dãy nhà này vẫn còn ổn, nguy hiểm chủ yếu ở bên kia."
Vừa nói, nàng vừa nhìn về phía tòa nhà đã ở trước đó.
Manh Manh cũng nhìn theo hướng nàng, đêm khuya tối tăm, dưới ánh trăng lạnh lẽo, tòa cao ốc bị thiêu rụi, lẳng lặng đứng sừng sững ở đó, phảng phất có thứ gì đó vô hình đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Ý nghĩ đó vừa nảy lên liền rất khó phớt lờ, khiến Manh Manh nổi da gà khắp người.
"Ta. . . Ta hối hận, hay là chúng ta đi thôi?"
Bây giờ Manh Manh không muốn ở lại chỗ này nữa.
Dù cho phòng phát sóng trực tiếp còn có người ầm ĩ muốn cô ấy ở lại, thậm chí thưởng cho cô ấy, cô ấy cũng không muốn ở lại.
"Bây giờ đi có thể không đi được đâu, ta có thể đi cùng ngươi thử, hoặc ngươi tự đi thử cũng được."
Manh Manh nửa tin nửa ngờ, kéo cô đi đến cửa, phát hiện đại môn không biết đóng lại từ khi nào.
Cửa thực ra vốn dĩ đã khóa rồi, là bọn họ cạy khóa rồi vào, lúc này thì khóa lại từ bên ngoài.
Manh Manh lay mạnh đại môn, có chút không thể tin nổi.
"Ai đóng cửa lại?! Có ai ở bên ngoài sao?"
Bạch Trà như có điều suy nghĩ nhìn.
Manh Manh thử hai lần mà không mở được, đành phải nhìn về phía Bạch Trà.
"Vừa nãy ngươi nói chúng ta không ra được, có phải ngươi biết gì không!"
"Không. . . Ta vốn cho rằng sau khi đi ra ngoài chắc sẽ bị quỷ dọa tường quay về, nhưng không ngờ lại bị người ở ngoài khóa lại."
Chuyện này không giống với dự đoán của Bạch Trà.
"Vậy nên?"
"Vậy nên tự nhiên là có nhân tố con người rồi." Bạch Trà thản nhiên nói.
"Có người cố ý dẫn chúng ta đến đây, đồng thời nhốt chúng ta ở trong này, muốn đạt được một mục đích nào đó."
Manh Manh nghe vậy, lập tức trợn tròn mắt.
"Ngươi. . . Ý ngươi là. . . Ai có thể làm vậy?"
Chẳng lẽ là Minh Lánh sao?
Ý nghĩ đó chợt xuất hiện trong đầu Manh Manh, nhưng cô không nói ra.
Dù sao cô vẫn đang livestream, cô cũng không ngốc thật.
"Có thể là. . . Nếu là do con người làm, thì những chuyện linh dị đó. . ."
"Không mâu thuẫn gì, chẳng phải trước đó có nói cũng có diễn viên quần chúng sao? Ngươi đã từng thấy những diễn viên quần chúng đó chưa?"
Manh Manh im lặng, ban đầu cứ tưởng những sự kiện linh dị nhìn thấy là do diễn viên quần chúng làm, nhưng về sau cô cũng nhận ra, diễn viên quần chúng không thể nào làm được đến mức này.
Bởi vì chỉ thoáng qua cái sự việc đó thôi đã rất khó làm được.
Các chương trình trên TV thì làm được hiệu quả như vậy, nhưng đó là lúc thừa dịp toàn màu đen, chỉ quay khách mời, sau đó diễn viên quần chúng nhanh chóng tránh đi, thường thì sẽ có lối đi riêng, giúp diễn viên quần chúng rời đi, nhưng bệnh viện này thì làm gì có thiết kế như vậy được.
Số tiền mà họ bỏ ra không đủ để có người làm lối đi riêng trong bệnh viện cho diễn viên quần chúng.
Trừ phi phía sau lưng có người bố trí từ trước.
Manh Manh im lặng đi theo Bạch Trà quay về lều, sau đó phát hiện Bạch Trà bỗng nhiên dừng lại, ngơ ngẩn một chút, theo bản năng ngẩng đầu nhìn.
"A? Các ngươi trở về rồi à? Đang định đi tìm các ngươi đây!"
Lúc này trong lều đã có ba người ngồi, chính là ba người Minh Lánh đã tách khỏi Bạch Trà.
Nửa đêm gõ quỷ môn trông có vẻ sắc mặt hơi kém, trông như người mất hồn.
Hai người còn lại thì có vẻ ổn.
[Đợi chút? Mình bỏ lỡ cái gì ở bên này vậy? Bên kia có chuyện gì xảy ra vậy? Sao bỗng nhiên đủ ba người vậy?] Manh Manh cũng trực tiếp hỏi ra.
"Các ngươi ra ngoài từ khi nào? Không phải đều nói các ngươi xảy ra chuyện sao?"
Minh Lánh nói: "Đang nói chuyện chúng ta bị nhốt lại hả, đúng vậy, bị nhốt ở chỗ quái quỷ, không hiểu sao nữa, nhưng may là sau đó cửa tự mở, bọn ta ra được."
"Vậy còn Quỷ ca đâu, không phải nói Quỷ ca xảy ra chuyện sao?"
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận