Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 535: 【 phong tuyết dạ quy 】 bắt đầu gây sự (length: 7720)

Chu Khải Sinh không ngờ lại về cái nhà này.
Có lẽ là hắn bây giờ còn nhỏ thì đi đâu được chứ?
Hắn mặc kệ mẹ hắn bôi thuốc, lại nhìn mẹ mình đầy mình thương tích, nói: "Mẹ, chúng ta không thể trốn sao?"
Mẹ Chu Khải Sinh có chút suy sụp khóc.
Ngày tháng thế này, ai có thể chịu đựng nổi?
Mẹ Chu Khải Sinh khóc nấc lên, bỗng ngẩng đầu lên, nắm lấy tay Chu Khải Sinh.
"Được, mẹ đưa con đi, hai ngày này trước tiên dưỡng lành vết thương đã, ba con đánh chúng ta xong thì mấy ngày nay sẽ không động tay nữa, mẹ sẽ tìm cơ hội đưa con đi!"
Giọng của nàng rất nhỏ, chỉ sợ làm ồn người đàn ông đã ngủ say.
Chu Khải Sinh gật gật đầu, trong lòng nhen nhóm hy vọng.
Hai ngày sau, hai mẹ con đều rất ngoan, người đàn ông kia vốn dĩ không có việc gì cũng chỉ thích uống rượu, hoặc ra ngoài tụ tập với bạn bè.
Mẹ Chu Khải Sinh khi đi lại không có vấn đề gì, thừa dịp người đàn ông kia tối về nhà ngủ say, cầm đồ đã chuẩn bị sẵn đánh thức Chu Khải Sinh, dẫn hắn cùng đi ra cửa.
Họ còn khóa cửa từ bên ngoài, đề phòng bất trắc.
Hai người bắt xe lửa chạy trốn suốt đêm.
Chu Khải Sinh hỏi: "Mẹ, chúng ta muốn đi đâu?"
"Mẹ cũng không biết, chỉ là mua đại một vé, nhưng không sao, chúng ta đi thành phố mới, có thể bắt đầu lại."
Chu Khải Sinh gật đầu, ôm lấy mẹ mình.
"Chỉ cần được ở cùng mẹ là tốt rồi."
Mẹ cũng ôm hắn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Là mẹ xin lỗi con, làm con cùng mẹ chịu khổ nhiều năm như vậy."
Cuộc đào tẩu này thuận lợi hơn dự tính.
Người đàn ông kia cũng không thể tìm tới được.
Bởi vì, hắn phát hiện mình bị khóa trong phòng, vợ con bỏ trốn làm hắn tức giận phá cửa chạy ra ngoài, không may bị tai nạn xe chết.
Nhưng những điều này đều là khi Chu Khải Sinh lớn lên mới biết, cũng là khi lớn lên cậu mới biết vì sao cậu và mẹ rời đi xong, cậu luôn gặp ác mộng.
Tối ngày thứ hai khi cùng mẹ đến thành phố mới.
Chu Khải Sinh nghe thấy tiếng mở cửa.
Đây là phòng đơn, cậu cùng mẹ ở chung, nhưng mẹ cậu vẫn nằm bên cạnh, vậy ai đã mở cửa?
Chu Khải Sinh cảm thấy sợ hãi, cậu muốn gọi mẹ, nhưng lại không dám nhúc nhích.
Cậu đang hướng mặt về phía cửa.
Có tiếng bước chân từng bước một đi đến mép giường.
Tiếng đó nghe hơi quen thuộc, giống tiếng dép lê ba cậu thường đi về mỗi buổi tối.
Chu Khải Sinh bắt đầu run rẩy, cậu không thể khống chế được, phản xạ có điều kiện bản năng đã sớm ăn sâu vào xương tủy trong những năm tháng bị đánh đập.
Tiếng bước chân dừng ngay trước mặt cậu.
Chu Khải Sinh không chịu được nữa, mở mắt hét lớn.
Cậu nhìn thấy ba cậu, đang ở ngay trước mặt, lộ ra vẻ hung tợn ác ý.
"Thằng nhóc, tao tìm thấy mày rồi!"
Miệng ba cậu giống như một loại giác hút của côn trùng nào đó, lúc nói chuyện làm người ghê tởm mà sợ hãi.
Chu Khải Sinh không nhịn được hét lên, tiếng rít làm mẹ phía sau tỉnh lại.
"Sao vậy con trai? Con gặp ác mộng sao?" Mẹ ôm chặt lấy cậu.
Chu Khải Sinh hoảng loạn trốn vào lòng mẹ, theo bản năng nhìn sang chỗ ba, lại phát hiện bên đó không có gì cả, cửa đóng kín, cũng không có ai đi vào.
Cậu ngơ ngác rất lâu, chẳng lẽ là cậu mơ?
Nhưng cơn ác mộng đó từ ngày đó trở đi, không bao giờ kết thúc.
"Bây giờ nhìn lại con rất bình thường, là tìm được cách giải quyết sao?" Tiết Đào sắc mặt kỳ quái nhìn chằm chằm cậu.
Chu Khải Sinh chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra nụ cười nhạt.
"Đúng vậy, ta tìm được cách giải quyết rồi."
"Sau này ta phát hiện, chỉ cần ta động tay đánh mẹ ta, thì đêm đó ta sẽ không gặp ác mộng nữa, ta biết là ba ta không cam tâm, hắn muốn bắt mẹ ta về, mà ta, hoặc là nghe theo hắn, hoặc là bị hắn hành hạ đến điên."
Hai mắt Chu Khải Sinh chậm rãi chảy máu lệ, trên trán cậu dần dần hiện ra một lỗ máu.
"Đáng tiếc ta vẫn chết, vì ta lỡ tay đánh chết mẹ, lúc chạy trốn thì cũng giống như ba ta, bị tai nạn xe cộ, ta bị xe đạp đâm, quăng vào lan can bên đường, vừa vặn trên đó có một chỗ lồi."
Chu Khải Sinh đưa tay sờ trán mình, cậu cười, miệng cũng giống một loại côn trùng nào đó.
"Chuyện xưa của ta kể xong rồi, đến lượt người tiếp theo."
Cậu dứt lời, lại phát hiện ánh mắt của mọi người đều đang nhìn sau lưng cậu.
Mấy người còn giữ vẻ bình thường thì trên mặt đều mang vẻ sợ hãi, còn mấy người đã hóa quỷ thì có chút ngạc nhiên.
Phản ứng như vậy khiến Chu Khải Sinh quay đầu lại.
Chỉ thấy sau lưng cậu, một người phụ nữ đầy thương tích đang đứng đó.
Nửa bên mặt của bà đã biến dạng, bụng còn cắm một con dao.
Đó chính là dáng vẻ mẹ cậu lúc sắp chết trong ảo ảnh vừa hiện ra khi cậu miêu tả.
Chu Khải Sinh có chút không thể tin được.
Người phụ nữ đó chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt không có chút cảm xúc nào, màu mắt lại là màu vàng lạnh lẽo, giống như một loài sinh vật máu lạnh, đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
"Không thể nào? Sao có thể chứ?"
Chu Khải Sinh vừa nói, vừa lùi lại.
Bạch Trà trong đống tuyết lén đẩy chân cậu, dĩ nhiên không phải chân thật của cô, cô ném một hạt châu vào chỗ chân cậu đặt xuống.
Chu Khải Sinh lập tức trượt chân ngã trên đất, nửa người còn đập vào đống lửa.
Lửa bốc lên thiêu đốt quần áo cậu, làm cậu phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Chu Khải Sinh nhanh chóng lăn lộn trong đống tuyết, ngọn lửa trên người nhanh chóng tắt đi, nhưng sự sợ hãi trên mặt cậu vẫn còn.
Một cơn gió thổi qua, cuốn lên bông tuyết trên mặt đất, che khuất tầm nhìn của mọi người.
Vì thế, mẹ của Chu Khải Sinh biến mất.
Mọi người cũng cảm thấy dường như mình có thể cử động được.
Lúc này có người đứng dậy muốn chạy trốn.
Cái chỗ quỷ quái này, họ không muốn ở lại thêm một giây nào.
Nhưng ngay sau đó, thân thể của tất cả mọi người đều cứng đờ lại.
Một lực lượng vô hình khống chế họ, khiến họ một lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi, bao gồm cả Chu Khải Sinh.
Lần này đến lượt Mạnh Vi Vi.
Nàng lộ ra vẻ như khóc mà không phải khóc, biểu tình tựa như đang cười.
"Ta muốn kể chuyện xưa, cũng là ta tự mình trải qua."
Mỗi người mở đầu đều là một câu nói như vậy.
Nhưng đó có thực sự là những gì bọn họ đã trải qua không?
Chỉ là người đã kể chuyện xưa, quả thực đều tự xem mình là một con quỷ đã chết.
Bọn họ sẽ không còn sợ hãi chuyện xưa của người khác, cũng sẽ không sợ hãi sự biến hóa của người khác nữa.
Nhưng Chu Khải Sinh vẫn bất an.
Cậu thường xuyên nhìn ra sau lưng, không có gì cả.
Thở phào nhẹ nhõm được một chút, dư quang lại thoáng thấy một vệt hoàng quang.
Đó là hướng của Tôn Khải Bằng.
Chu Khải Sinh nhìn sang, phát hiện sau lưng Tôn Khải Bằng, mẹ cậu đang mỉm cười với cậu, nhưng lại biến mất trước mặt cậu trong ảo ảnh mà Mạnh Vi Vi kể.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận