Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 60: Thật tạc (length: 8404)

Bạch Trà nhìn cái hộp kia, vẻ mặt lộ ra vẻ như muốn khóc mà không ra nước mắt.
Nàng cắn răng, cuối cùng liền cùng cái hộp giấy nhỏ bên ngoài kia cùng một chỗ cầm lên, nàng một lát lại muốn ném cái đồ vật này đi.
Không biết là ai làm, dù sao nàng tuyệt đối sẽ không mở ra!
Đưa cái hộp giấy nhỏ đến tay mới cảm giác được nó có chút ẩm ướt.
Tựa như bị để trong môi trường ẩm thấp.
Bạch Trà nghĩ đến cái áo mưa nam kia, trong lòng kỳ thật rất muốn mở cái hộp này.
Hộp quà này đóng gói không có được tinh mỹ như cái tối hôm qua, thậm chí có thể nói là sơ sài.
Hơn nữa rất nhẹ, hầu như chỉ có trọng lượng của một cái hộp.
Đi xuống lầu, bên ngoài bao phủ một tầng tuyết trắng.
Bạch Trà đi thẳng đến thùng rác, nhấc nắp lên rồi ném nó vào.
Đáng tiếc... Thật rất muốn nhìn một chút.
Mặt Bạch Trà làm ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, không chút động thanh sắc xem màn hình.
Màn hình quả nhiên đang thảo luận chuyện này.
[Má nó, mới một buổi tối, người chơi còn sống chỉ còn lại bốn] [Vẫn là phòng phát sóng trực tiếp này có gì đó để xem, nhưng mà vì sao người phát sóng này một lần đều không có chuyện gì?] [Người phát sóng phòng số 2 suýt bị giết, tay còn bị gãy] [A, cái hộp này tại sao không mở!] [Có người phát sóng mở rồi, bên trong là manh mối đấy!] [Chịu thua, người phát sóng này có phải vận may tốt không vậy, bây giờ không có việc gì không có nghĩa là về sau cũng không có việc gì!] [Người phát sóng mau nhặt nó về, ta biết ngươi đang bật màn hình, đó là manh mối, chúng ta không thể nói cho ngươi được, ngươi phải tự xem] [Quan tâm nàng làm gì, muốn chết thì cứ để cho nàng chết] [Kỳ thật ta thật sự rất nghi ngờ nàng rốt cuộc có phải là người chơi hay không, từ đầu đến cuối nàng có vẻ như không nhìn thấy màn hình vậy] [Vốn dĩ đây là một kịch bản đóng vai mà, có lẽ là dạng nhập vai hơn thì sao] [Lần đầu tiên ta thấy có người khi đóng kịch bản mà có thể nhập vai toàn bộ như vậy] Lúc này Bạch Trà đang lau xe điện của mình.
Trên xe đọng một lớp tuyết, phía dưới còn có một lớp băng mỏng.
Lau sạch sẽ, nàng đeo găng tay và mũ lên, lúc này mới đi xe đến công ty.
Đến dưới lầu công ty thì đã tám giờ.
Trong điện thoại có tin nhắn của quản lý giục liên hồi.
Quản lý 12.3: Sao cô còn chưa tới?
Quản lý 12.3: Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, mỗi ngày 7:30 cần phải đến công ty họp đúng giờ?
Quản lý 12.3: Ban đầu tôi thấy cô khá nghiêm túc và an phận, hôm nay cô bị sao vậy? Nếu cô không cho tôi một lời giải thích thì cơ hội làm streamer của cô không có nữa đâu!
Quản lý 12.3: Sắp tết rồi, cô có biết tôi đã vất vả thế nào mới giành được cho cô một cơ hội mang hàng không? Cố Bách Tuyết, nếu 10 phút nữa cô còn chưa chạy đến đây thì cô không có cơ hội này đâu!
Quản lý 12.3: Chẳng phải cô nói bị trai đểu lừa gạt, nợ nần chồng chất nên tôi mới cho cô cơ hội này à!
Quản lý 12.3: Mười phút rồi! Cô còn chưa tới sao?
Quản lý 12.3: Tám giờ rồi! Đến giờ làm rồi, người cô đâu?
Bạch Trà vừa xem những tin nhắn này vừa lộ vẻ lo lắng bất an cùng bực bội.
Nàng tiện tay chụp ảnh màn hình rồi gửi cho Thân Thân Vũ Kỳ.
gbx: Mụ phiền chết đi được, ta cũng không muốn mà.
Thân Thân Vũ Kỳ: Đừng giận đừng giận, quản lý của ngươi quá đáng quá rồi, chẳng phải mọi người nói giờ làm việc thật ra là 8:30 sao? Lúc trước đến 8:00 đã bó tay rồi, giờ mỗi ngày buổi sáng 7:30 còn phải đến đó họp, không được thì đổi việc đi.
Bạch Trà vừa gõ chữ vào khung nhập liệu vừa đi vào thang máy.
Lúc này đang giờ cao điểm, thang máy cứ liên tục dừng, đoán chừng phải chờ ba năm phút mới lên được.
Ban đầu nàng định buông vài lời than thở, sau đó lại chọn xóa đi.
gbx: Thôi đi, giờ ta cũng không thể từ chức được, khó tìm việc quá, ta phải trả lại tiền.
Thân Thân Vũ Kỳ: Hay là ta cho mượn một ít đi, ngươi trả tiền trước rồi công việc củ chuối này thì bỏ, ngày nào cũng tăng ca muộn như vậy, tối qua còn suýt gặp chuyện.
Mưa kỳ này, có vẻ rất tốt với Cố Bách Tuyết.
Chỉ nhìn mặt chữ, đây như là một người bạn thân có quan hệ thập phần thân thiết.
Nhưng vấn đề là, đây là một người bạn trên mạng.
Bản thân Thân Thân Vũ Kỳ đã tiết lộ một vài tin tức, ví dụ như hai người họ đến giờ vẫn chưa từng gặp mặt.
Xem tên thì đối phương có lẽ là con gái, cũng khó nói, nếu như là biến thái, có lẽ là cố ý giả trang làm con gái để dễ tiếp cận người.
Bạch Trà chỉ gửi một biểu tượng cảm xúc ủy khuất, không trả lời tin nhắn nữa, kéo lên xem nhật ký trò chuyện.
Tối hôm qua đến nơi này quá vội vàng, căn bản không kịp xem nhiều tin tức hơn.
Bất quá bây giờ cũng không phải lúc, thang máy sóng yếu, căn bản không tải xuống được.
Tầng 19 đến.
Bạch Trà đến công ty.
Công ty nhỏ vậy thôi, nàng vừa tới, quản lý đã thấy.
Đối phương là một nữ tầm ba mươi lăm tuổi, thấy nàng thì sắc mặt lập tức sa sầm.
"Cố Bách Tuyết!" Nàng đi qua, giọng the thé.
"Gửi tin nhắn mà cô cũng không trả lời, cô... Sao mặt cô tái nhợt thế này!"
Cô ta vốn đi qua muốn hét lên, kết quả giọng nói lại đột ngột ngừng, có chút kinh ngạc nhìn Bạch Trà.
Bạch Trà sờ sờ mặt.
Mặt tệ lắm sao?
Hôm nay nàng soi gương, vẫn là vẻ mặt tiều tụy vàng vọt, cùng với mất ngủ, thêm đôi mắt sưng đỏ vì khóc đêm.
"Cô bị ốm à?" Quản lý hồ nghi nhìn nàng.
"Có hơi chút, xin lỗi quản lý, ta cũng không cố ý đến muộn, tối hôm qua... có người theo dõi ta."
Bạch Trà khi nhắc đến chuyện này thì vẻ mặt lộ vẻ sợ hãi, lại thêm bị người mắng buổi sáng, khóe mắt có chút đỏ hoe ủy khuất.
Quản lý lập tức biến sắc, nhìn trên nhìn dưới nàng một lượt.
"Vậy cô không sao chứ, sao cô không nói sớm? Báo cảnh sát chưa?" Quản lý vừa nói, vừa kéo nàng vào trong, cũng không truy cứu nữa.
Từ biểu hiện này, thì người quản lý này cũng không tệ lắm.
Bạch Trà gật đầu, nói: "Báo rồi, cảnh sát bảo hôm nay sẽ liên lạc với ta."
"Vậy thì tốt..." Quản lý nhìn nhìn nàng, muốn nói gì lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói lời xin lỗi, chỉ chỉ chỗ ngồi của nàng.
"Có sống sót không? Không được thì cô xin nghỉ một ngày đi."
"Không được, công ty có lẽ sẽ an toàn hơn."
Quản lý càng thêm không nói gì, cuối cùng chỉ lặng lẽ gật đầu.
"Thật sự không được thì đổi chỗ ở đi, tìm tạm khách sạn cũng được."
Nói xong, cô ta vào phòng mình.
Bạch Trà vì câu nói kia của cô ta, liếc nhìn bóng lưng thêm một cái.
[Lời quản lý này nghe giống lời cái Mưa Kỳ kia vậy?] [Có ai biết tên của cái người quản lý này là gì không?] Bạch Trà ngồi vào chỗ của mình, một cô gái bên cạnh lo lắng nhìn qua.
"Cậu không sao chứ, mặt cậu trông tệ quá."
Bạch Trà lắc đầu, yên lặng bật máy tính.
Lúc này cô gái kia lại nói.
"Nhắc mới nhớ, sáng nay mình mới biết, cái nhà máy pháo hoa mà shop mình nhập hàng vừa bị nổ, quá lạ luôn ấy!"
Bạch Trà khựng lại, có chút kinh ngạc nhìn cô ấy.
"Nổ?"
"Cậu không biết à? Bên bán hàng vừa nhắn cho mình, tiện thể mình thấy hôm qua cậu giúp mình trả lời tin nhắn của khách quen nên mình nghĩ tối qua cậu biết rồi chứ."
Bạch Trà nhìn lướt qua nhật ký tin nhắn trên điện thoại cô ấy.
Ừm...
Là trùng hợp sao?
Nhưng nếu như không trùng hợp thì nhà máy pháo hoa bị nổ là hành vi do nàng tùy tiện mà ra.
Chẳng lẽ lại có người chỉ vì một câu nói của nàng mà đi cho nổ cả nhà máy pháo hoa à?
"Có ai bị thương vong không?"
"Thật sự không có, bên bán hàng nói là chuyện thường mà."
"Vậy là tốt rồi."
Vậy nên... chỉ là trùng hợp?
-Về vấn đề cập nhật, bây giờ mình sẽ đăng khoảng 12 giờ trưa một chương, chiều khoảng 16:30 một chương, trừ khi có việc gấp.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận