Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 172: 【 di hoa tiếp mộc 】 kiểu hỗn tạp làm ra vẻ (length: 8713)

Cuối cùng một khả năng là Trương Giai Ninh đúng là tân thủ, nhưng cũng chắc chắn không có đại lão cấp S nào đứng sau lưng.
Trong game, có thể thường xuyên sắp xếp nàng vào phó bản cấp cao hơn bản thân, rồi lại kéo một người mới vào chung, cũng không có gì lạ.
Ai nói game nhất định phải tuân theo quy tắc, mà quy tắc chẳng phải do game đặt ra sao?
Chẳng qua trước mắt, khả năng thứ hai có vẻ cao hơn, Trương Giai Ninh hẳn không phải tân thủ.
Trong tình huống này, mọi người chỉ cần so sánh cấp bậc một chút, là có thể suy ra được.
Trương Giai Ninh ngồi một bên, trông vừa mờ mịt lại bất an.
Trông rất giống người mới.
Ít nhất dưới con mắt của Bạch Trà, kỹ năng diễn xuất của đối phương đã rất thuần thục.
Có thể cô ta cũng có chút tài năng ở phương diện này.
Bất quá mọi người sau một hồi im lặng đã quyết định bỏ qua chủ đề này.
"Nói mấy thứ này cũng không có ý nghĩa gì, cứ xem phó bản đi."
"Chẳng phải tại vì phó bản không có chút manh mối nào sao?"
Đến giờ mọi người vẫn không có chút tiến triển gì, ngoài việc trò chuyện ra thì không còn gì khác để nói.
"Khục, cũng không hẳn là không có gì, thật ra lúc nãy ta đi ngang qua một nhà, cửa nhà bọn họ không đóng, đúng lúc có một thằng bé con đang nhìn ra ngoài, bị mẹ nó tóm lại."
Người chơi nam tên Ngựa Thần Hiên lên tiếng.
"Ban đầu thì ta chỉ là nhìn qua một chút thôi, nhưng ta thấy thằng bé kia đang cầm một chiếc đèn lồng đỏ, kiểu này...ờm..."
Ngựa Thần Hiên rõ ràng không phải người giỏi miêu tả sự vật.
"Là loại có tám góc, đèn lồng bát giác, nhưng mà còn có kiểu giống như mái hiên ấy...đèn cung đình? Đúng là đèn cung đình không?"
"Tóm lại nó có màu đỏ thắm, còn có tua cờ, trông rất đẹp mắt, trên giấy còn có vẽ hình, nhưng ta nhìn không rõ."
Mọi người nghe vậy, mừng rỡ.
"Vậy ngươi còn nhớ là nhà nào không?"
Người trong thôn này không nhiều, nhưng cũng không phải là ít, vì nơi này không phải vùng sâu vùng xa, về tổng thể thì cũng không tệ.
Cho nên một thôn cũng có tới hơn ngàn người.
Dù trong này sinh nhiều con nít, một nhà chục nhân khẩu, cũng có hàng trăm hộ gia đình.
So với những thôn trang ở vùng xa xôi, độ khó khi tìm tòi ở thôn này đã tăng lên rất nhiều.
"Cách chỗ các cô gái ở không xa, có lẽ tầm ba bốn nhà gì đó?"
"Hay là mau đi xem sao?"
"Nhiều người cùng đi vậy? Có vẻ lộ liễu quá không?"
Đang nói chuyện, thì nghe thấy tiếng gõ cửa viện.
Là lão Tần.
"Ta đến mang chút đồ ăn cho các ngươi..." Lão Tần nói rồi nhìn thấy cô gái trong sân, liền nhíu mày.
"Bất quá chỉ có sáu phần, các ngươi tự chia đi."
Văn Tinh nheo mắt lại, chợt cười khẩy một tiếng, đứng dậy, tiến tới tóm lấy lão Tần kéo vào, tiện tay đóng cửa lại.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của nhóm người chơi, lão Tần bị trực tiếp ném xuống đất.
"Ngươi!" Lão Tần vừa sợ vừa giận.
"Ngươi cái gì mà ngươi? Vì sao chỉ có sáu phần? Vì sao không có phần của chúng ta?"
Văn Tinh vừa nói vừa bẻ các ngón tay, phát ra tiếng răng rắc răng rắc.
Vừa mới nhìn thoáng qua, lão Tần đã cảm nhận được lực đạo của người phụ nữ này.
"Không có thì không..."
Lời còn chưa dứt, Văn Tinh đã vung một cú đấm tới, khi sắp sửa đấm vào mặt thì nắm đấm dừng ngay chóp mũi.
Cú đấm mang theo gió khiến lão Tần nuốt một ngụm nước bọt.
"Ngươi nghĩ cho kỹ mà nói, nếu không có lý do chính đáng thì hôm nay đừng hòng đi."
"Ngươi không thể thô lỗ như vậy, ngươi là sinh viên đó, ngươi còn là phụ nữ, các ngươi..."
Văn Tinh đấm một phát vào tảng đá bên cạnh, tảng đá ngay lập tức vỡ tan.
Lão Tần lập tức nuốt hết những lời kia lại, khôn ngoan không nói mấy câu kiểu này nữa mà chuyển sang giải thích.
"Thôn chúng ta dạo này có hoạt động, mà hoạt động này khá kỵ với phụ nữ, các ngươi ăn đồ ăn thì phải tự đi kiếm mà ăn vụng, không được ăn bên ngoài, cũng không nên đi lại trong thôn, không được để ai thấy các ngươi, tốt nhất là không đi đâu hết, cứ đợi trong viện là được rồi."
Đấy, như vậy chẳng phải là biết giải thích sao?
"Hoạt động gì? Hoạt động gì mà lại kỵ phụ nữ?" Bạch Trà tiến lên.
Lão Tần thấy cô ta liền né tránh.
Mặt Văn Tinh sầm lại, túm chặt lấy ông ta.
"Ngươi tránh cái gì?"
"Không...Cô ấy bị ốm, gần đây kiêng kỵ những cái này! Còn chuyện phụ nữ bị bệnh là lây, khả năng sẽ gặp xui!"
Lão Tần thật sự không hiểu, con nhỏ này trông không cao lắm, dáng người cũng không cường tráng đến mức nào, sao sức lực lại lớn như vậy chứ?
Bạch Trà ngồi xổm một bên giơ tay vỗ vỗ vai ông ta.
"Như vầy đúng không? Ông sẽ xui cỡ nào?"
Vẻ mặt lão Tần thoáng chốc tái mét, theo bản năng giơ tay muốn vỗ vỗ chỗ vừa bị Bạch Trà chạm, nhưng bị Văn Tinh giữ lại, nên đành buông tay.
"Ngươi...Ta biết mấy sinh viên các ngươi không tin cái này, nhất là đám phụ nữ học đại học như các ngươi, lúc nào cũng cho rằng mình ghê gớm, thực chất có bình đẳng nam nữ cái gì...Đau quá! Đau quá!"
Xương vai của lão Tần gần như bị Văn Tinh bóp nát.
"Tập tục ở thôn ta là vậy đó, không phải các ngươi đến để điều tra dân tục sao? Cần gì chứ?"
Ông ta thật sự hối hận vì đã đến đưa cơm.
"Vậy ông nói cho nghe xem tập tục ở đây là cái gì, bọn ta đều là sinh viên cả mà, sao không hiểu ông chứ?"
Bạch Trà mỉm cười nhìn ông ta.
Vừa nãy cô ta dùng một chút kỹ năng thăm dò.
Người này hình như chỉ là một npc vô dụng thôi.
Lão Tần nhìn bọn họ một lượt, đặc biệt nhìn Văn Tinh một chút.
"Được, cô trước hết tránh xa ta ra một chút, các người hỏi gì ta trả lời đó."
"Chị Văn Tinh, qua đây ngồi này!" Bạch Trà vội vàng vẫy tay ra hiệu cho Văn Tinh lại gần cô ta.
Văn Tinh hừ lạnh một tiếng, thả lỏng tay ra.
Lão Tần thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta nhăn nhó xoa vai, chỗ đó thật sự đau nhức, chắc chắn là bị sưng lên rồi.
"Hoạt động của chúng ta là truyền thống của thôn, hội hoa đăng, bắt đầu từ tối nay, kéo dài trong bảy ngày."
"Hội hoa đăng cần tế thần, mà tế thần lại cần tránh mặt phụ nữ, cho nên bảy ngày này phụ nữ không được lộ mặt, xem như là mấy người đều là sinh viên trong thành phố, đến điều tra hội hoa đăng dân tục, nói là có thể giúp tuyên truyền cho thôn chúng ta, nếu không các người mà tới nhiều phụ nữ như vậy, thì chúng ta tuyệt đối không đồng ý!"
Lão Tần nhìn Bạch Trà một cái, vẻ mặt tràn đầy ý tứ 'không biết điều'.
"Vì sao tế thần lại cần kỵ phụ nữ?" Ngựa Thần Hiên hỏi.
"Quy củ chỗ chúng tôi là vậy, vì phụ nữ âm khí quá nặng, không sạch sẽ, dễ rước điều không may!"
Văn Tinh nắm chặt tay, lại muốn đấm người.
Lão Tần thấy vậy, vội giải thích: "Đây chỉ là quy củ của chúng tôi, không phải mấy người đang học về dân tục sao? Chẳng lẽ chưa thấy qua các loại văn hóa địa phương à? Sao lại còn có thành kiến thế?"
Mọi người đều có chút im lặng.
Rốt cuộc là ai có thành kiến vậy?
"Vậy thần của các ông là thần nào? Sao yếu vậy, lại còn sợ cả phụ nữ!"
Bạch Trà mở to đôi mắt vô tội, nói ra những lời làm lão Tần tức điên.
"Ai nói thần của chúng ta sợ phụ nữ chứ, cô ăn nói cẩn thận chút đi!"
"Thì tự ông nói đấy thôi, ông bảo phụ nữ sẽ rước điều không may, mấy điều không may đó thần của các ông mà giải quyết không được, vậy thì làm thần cái gì, không phải là sợ phụ nữ à?"
Bạch Trà vừa nói vừa nhào vào ngực Văn Tinh.
"Chị ơi! Ông ta đáng sợ quá, ông ta hung dữ với em!"
Văn Tinh: "..."
Cô ghét nhất kiểu con gái như thế này, làm nũng phiền chết đi được.
Văn Tinh trừng mắt liếc lão Tần.
"Bảo ông trả lời thì trả lời, đừng lôi kéo vòng vo! Hù ai đó hả?!"
Lão Tần: "..."
Không phải, cái cô kia kiểu giả nai đó, vậy mà lại bị doạ hả?
Bạch Trà: Ghét tôi hả, vậy để bổn trà này diệt ông luôn!
- Thiếu nợ -1, còn lại 3 + 10 + 7 (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận