Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 472: 【 đừng xuyên hồng y 】 một cái pop-up (length: 8357)

Bạch Trà đang xoắn xuýt, công việc này còn muốn làm hay không.
Dù sao, hoa hồng chỉ là quá hạn một lần, nàng chỉ cần thông qua vòng chạy trốn, thì cũng chẳng có chuyện gì.
Vương Kiến Cương nợ tiền liên quan gì đến Bạch Trà nàng?
Làm một công việc ở lĩnh vực xa lạ mà lại có tính chuyên môn rất cao đối với nàng mà nói, yêu cầu quá cao.
Mà bộ dạng này của nàng, làm Lý chủ quản rất bất mãn.
"Kiến Cương, ngươi như thế nào lại ra chuyện thế?"
Bạch Trà thở dài.
"Là như thế này, thưa chủ quản, thật ra hôm nay tôi đến để xin từ chức."
Bạch Trà vẫn cảm thấy đổi một công việc khác thì hơn.
Lý chủ quản nhíu mày.
"Vì sao? Cô làm quá tháng này là có thể được vào biên chế chính thức."
"Có chút việc, thật xin lỗi chủ quản, dù sao tôi cũng chỉ là thực tập sinh, mấy chuyện này mọi người tự giải quyết là được rồi, hôm nay tôi đến chỉ là để thông báo một tiếng."
Lý chủ quản nhìn nàng một hồi, nói: "Cô ngồi trước đi, lát nữa họp xong đến văn phòng tôi nói chuyện."
Bạch Trà ngồi xuống.
Màn hình lúc này hiện lên các đoạn chat.
【 Chị Bạch định từ chức thật sao? 】 【 Không phải chứ, công việc này chưa học thì làm sao xong được? 】 【 Đây là bản phụ S, chắc là kịch bản khó nhằn nên từ chức cũng không sao. 】 【 Có thể là game tổng không thể vô duyên vô cớ cho thân phận bối cảnh đấy chứ? 】 Bạch Trà không thèm nhìn, nhưng nàng quả thật hiếm khi không tắt màn hình chat.
Cuộc họp kết thúc.
Bạch Trà được gọi vào văn phòng.
Lý chủ quản có vẻ không nghiêm nghị như trước, nàng gõ gõ mặt bàn.
"Ngồi đi."
Bạch Trà ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lý chủ quản nhìn nàng, nói: "Nhà cô có chuyện gì à?"
Bạch Trà trầm ngâm nói: "Coi như vậy đi."
Nàng thở dài, muốn nói rồi lại thôi.
Lý chủ quản làm bộ dáng ta hiểu ý cô.
"Được rồi, tôi vốn muốn nói cô cố gắng thêm chút nữa, tháng sau cô chắc chắn được vào chính thức, đến lúc đó làm tốt, làm khoảng nửa năm là có thể thăng chức, năng lực của cô cũng không tệ mà."
Bạch Trà cười, lời này ai thật sự mới là người ngốc.
Nhưng nàng vẫn lộ ra vẻ mệt mỏi, bất đắc dĩ, và một chút áp lực đau khổ.
Điều này khiến Lý chủ quản cũng không tiện vẽ thêm bánh nướng để khuyên nàng ở lại.
"Nếu cô đã quyết định, vậy cũng được, cũng may tay cô dạo này cũng không có việc gì, nhưng có thể làm hết tuần này rồi đi không? Việc nhà cô có gấp không?"
Bạch Trà do dự một lát, cười khổ.
"Chủ quản, thật không phải là tôi không muốn làm, tôi cũng đã vất vả suốt thời gian dài như vậy, rất khó khăn mới có thể vào chính thức. . . Thật ra cũng không gấp lắm, vẫn có thể ở lại một tuần, nhưng mà. . ."
Lý chủ quản thở dài.
"Tôi hiểu, nếu có thể ở lại thì ở lại đi, nếu có việc gì cần thì có thể xin nghỉ, như vậy cũng không chậm trễ việc vào chính thức, đúng không? Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn phải suy xét đến tương lai."
Bạch Trà cũng thở dài, cay đắng gật đầu.
"Nhưng mà thưa chủ quản, chủ yếu là tôi sợ trạng thái của mình ảnh hưởng đến công việc, thực không dám giấu diếm, tối qua tôi thức trắng đêm, hôm nay người đều như ở trên mây."
Lý chủ quản gật gật đầu, nói: "Khó trách hôm nay nhìn cô không được tỉnh táo, tôi có thể hiểu, không sao, cô vốn dĩ cũng chỉ là thực tập sinh, sẽ không để cô làm gì quan trọng, lát nữa tôi sẽ nói với tổ trưởng của các cô, không giao cho cô việc quan trọng, cô làm báo cáo này nọ thì được chứ?"
Bạch Trà gật đầu, tỏ vẻ cảm kích thích hợp.
"Cám ơn ngài!"
"Khách sáo, được rồi, cô về đi, à đúng rồi, cô đem cái này đưa cho tổ trưởng của các cô."
Lý chủ quản tiện tay đưa một tập tài liệu.
Bạch Trà nhận lấy, nói một tiếng "vâng", rồi đi ra.
【 Sao hay vậy, tôi cứ tưởng chị Bạch sẽ từ chức, không ngờ lại là lấy lùi làm tiến. 】 【 Như vậy cũng hay, có lý do để không làm việc tốt. 】 Bạch Trà vốn là người giỏi tùy cơ ứng biến.
Nghe Lý chủ quản vẽ bánh, liền dứt khoát thuận theo dòng nước.
Chỉ cần chủ động phòng ngừa trước, để người ta biết nàng hiện tại là không làm được việc là được.
Về phần tiếp theo có thể sẽ trách mắng gì thì tính sau.
Nàng chỉ cần duy trì thiết lập nhân vật, duy trì hình tượng Vương Kiến Cương, thì không thể thật cái gì cũng không biết.
Chỉ có thể tìm một cái lý do, một cái lý do sẽ ảnh hưởng đến trạng thái làm việc.
Bạch Trà đi nhanh đến gần chỗ làm việc, liền gọi một tiếng: "Tổ trưởng!"
Một người đàn ông quay đầu.
"A, Kiến Cương, sao thế?"
"Cái này là chủ quản nhờ tôi đưa cho anh."
Bạch Trà đưa văn kiện cho hắn, đồng thời nhìn thoáng qua mặt người tổ trưởng này.
Ừm...Trong nhóm hình như có người này, nhưng không béo như vậy.
Tổ trưởng nhận lấy, đồng thời hỏi: "Cô định từ chức à?"
Bạch Trà trước tiên là ủ rũ thở dài, sau đó lộ ra nụ cười cay đắng gượng gạo.
"Làm thêm mấy ngày nữa."
Bộ dạng này của nàng, người bình thường đều sẽ không hỏi nhiều.
Nhưng cũng có những người không tầm thường.
Nàng vừa ngồi vào vị trí, một người phụ nữ bên cạnh liền xích lại gần.
"Ai? Tiểu Vương, cậu có chuyện gì vậy? Hôm qua vẫn còn ổn mà?"
Bạch Trà ưu sầu liếc nhìn cô ta một cái, há miệng, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài.
"Còn có thể là cái gì chứ..."
Nàng lắc đầu, vẻ mặt chết lặng mở máy tính.
Người phụ nữ kia do dự một chút, vẫn là nuốt lời vào trong.
Trong tình huống này mà còn truy hỏi, thì thật sự quá vô ý rồi.
Bạch Trà vừa mở máy tính lên đã bắt đầu "mò cá".
Hay nói đúng hơn là đang tra truyền thuyết đô thị.
Hệ thống giới thiệu bối cảnh câu chuyện kia, Bạch Trà đặc biệt lên trình duyệt tìm kiếm một chút.
# truyền thuyết đô thị kinh dị hồng y #
Trong giao diện hiện ra, hai cái đầu tiên là quảng cáo bán quần áo.
Quảng cáo quần áo của một trang thương mại điện tử và một trang chuyên bán sỉ.
Bạch Trà có chút im lặng lật xuống, lật đến khá sâu mới nhìn thấy một thứ đáng chú ý.
【 Điểm danh mười truyền thuyết đô thị kinh dị, có câu chuyện nào bạn đã từng nghe chưa?
1. Nghe nói cứ mỗi đêm mưa lớn, sẽ có một...】 【 Nhấp để xem tiếp 】 Bạch Trà nhấp vào.
【 Xin lỗi, trang bạn muốn xem hiện không tồn tại 】 Bạch Trà biết ngay.
Nàng lại đổi vài từ khóa khác, đều không có thông tin gì.
Lúc nàng định đóng trình duyệt, máy tính bỗng hiện ra một pop-up.
Pop-up này, rất giống quảng cáo webgame, vừa sến vừa ảo, chủ yếu là đánh vào sự chú ý của người nhìn.
Nhưng đây là một trò chơi kinh dị.
Giữa khung hình lấp lánh bảy sắc, là cảnh tượng giống hệt như trong giấc mơ nàng đã từng thấy.
Một cái cây, trên cây treo một người phụ nữ mặc áo đỏ, không thấy nửa người trên.
Lại thêm một dòng chữ bảy sắc lấp lánh tương tự.
【 Đừng Mặc Đồ Đỏ 】
【 Bắt đầu một con cẩu, thăng cấp 999 】
【 Chế tác đẳng cấp sử thi, mô hình dựng cảnh siêu thực 】
【 Tiểu tỷ tỷ quỷ nữ xinh đẹp, chờ bạn rước về nhà! 】
【 Nhấn vào tôi nhận VIP888 xu vàng 】
Quả thật...khó mà nói.
Bạch Trà theo bản năng định tắt.
Đúng là buồn cười, ai lại làm công ăn lương mà còn chơi cái trò chơi này ở công ty chứ.
Nhưng mà, không nhấp được.
Cái nút × đó dù thế nào cũng không thể nhấn được.
Như bị đơ vậy.
Bạch Trà thử trực tiếp tắt trình duyệt, vẫn không được.
Ngược lại là pop-up kia từ một khung nhỏ ban đầu, giờ chiếm toàn bộ trình duyệt.
Ánh sáng ảo bảy màu trông càng rực rỡ hơn.
Bốn chữ "Đừng mặc đồ đỏ" lóe lên mấy lần, dừng lại trên ánh sáng đỏ, như máu tươi dầm đìa.
Nữ đồng nghiệp ở vị trí bên cạnh bị ánh sáng ảo bảy màu loé mắt, quay đầu nhìn thoáng qua, vừa thấy hình ảnh âm u bao quanh bởi bảy màu đó liền hét lên.
"Ôi, cậu xem cái gì thế? Mau tắt đi!"
--- Thôi, chuyện chơi game trong mơ thấy đúng là thấy rồi, tôi không dám chơi, tắt đi lại không tắt được, càng nhấp vào nó thì trò đó càng gần, sau đó trực tiếp kéo tôi vào trò chơi... Thật không thể tưởng tượng nổi, may mà bình thường tôi cũng không chơi, khi đó làm tôi có chút bóng ma tâm lý. (Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận