Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 379: Trước đây phiến ngữ (length: 8403)

"Ngươi bà ngoại..."
Bạch Phong Nhị trầm ngâm, gật đầu.
"Thân thể không được tốt lắm, nhưng có vẻ như là do sinh ta xong rồi dẫn đến, ở cữ bị cảm lạnh."
Nàng thở dài một hơi.
"Thật ra... Ngươi ông ngoại, ngươi bà ngoại, còn có cậu của ngươi, bọn họ ba người đó là trời sinh một nhà, ta có lúc còn cảm thấy ta không phải con ruột, nếu không thì làm sao lớn lên giống bọn họ được."
Bạch Phong Nhị biểu tình khó tả, lắc đầu.
"Ngươi ông ngoại, hiện tại người ta hay nói là văn nghệ thanh niên, ông ấy là thi sĩ đấy, trước kia thường xuyên đăng thơ trên báo, trong nhà vẫn còn giữ, về ta tìm cho ngươi xem."
"Ông ấy cũng viết văn, còn ra sách nữa, bà ngoại con thích tài hoa đó của ông ấy, bà ngoại thì thích âm nhạc, nhất là giọng hát, hát hay lắm, từng làm nghệ sĩ một thời gian, còn ra cả đĩa nhạc, có điều không nổi tiếng, hơn nữa bà ngoại cũng không tha thiết công việc lắm."
Từ Sanh Sanh ồ một tiếng, lộ ra biểu cảm giống mẹ, đó là kiểu người không có tài năng nghệ thuật, nghe được thiên phú nghệ thuật của người khác sẽ có biểu hiện đó.
"Tóm lại ngươi bà ngoại với ông ngoại trong mắt người ngoài chính là trời đất tạo thành một đôi, hai người họ cũng vậy, mỗi ngày ngâm thơ vịnh phú, đàn ca sáo nhị, người ngoài thì thường không hiểu nổi, như mẹ của con đây là không hiểu rồi."
Bạch Phong Nhị biểu tình phức tạp.
"Thật ra khi nhỏ nhà ta cũng thuộc dạng khá giả, nhìn ông bà con làm những ngành đó là biết, nhưng sau này dần dần xuống dốc."
"Cậu con ấy, là chịu ảnh hưởng của hai người, âm nhạc với làm thơ đều có thiên phú, lại còn thích nữa, tính cách thì không mẫn cảm như bà ngoại, nhưng đúng là cũng đa sầu đa cảm hơn ông ngoại con nhiều."
"Ngươi bảo một ông lớn… ta không nói là người như thế không tốt, nhưng nói chung ta ấy à, không thưởng thức được, con không biết đâu, trước khi gặp ba con ta đã khổ sở đến mức nào."
Bây giờ Bạch Phong Nhị nghĩ lại vẫn cảm thấy vô cùng đau khổ.
"Ta cũng không biết tại sao nữa, từ nhỏ ta đã không thích mấy thứ đó, ta chỉ thích chạy nhảy, leo cây bắt cá, ta thích chơi mạt chược, từ bé ta đã thích rồi, cứ thấy người khác chơi là ta không dời chân nổi... cũng lạ thật, nhiều khi ta cũng nghi đời trước có khi mình là tinh mạt chược?"
Từ Sanh Sanh: "..."
Từ Khang Minh: "..."
Bạch Phong Nhị cảm thán, lắc đầu liên tục.
Vừa nói chuyện thì bọn họ cũng về tới nhà, vừa vào cửa, Bạch Phong Nhị vẫn còn tiếp tục cảm khái.
"Thật đó, ta thật sự thích chơi mạt chược, hơn nữa mẹ con giỏi lắm, đánh khắp cái khu này không ai địch nổi, lúc trẻ mẹ còn đi thi mạt chược, đoạt giải nhất luôn đấy! Còn được trao cả một cái huy chương, vua mạt chược!"
Nói rồi, Bạch Phong Nhị lôi cái huy chương kia từ ngăn tủ ra.
Đó là một cái huy chương bằng đồng trúc, thấy rõ được là bảo quản rất tốt, vàng óng ánh.
Từ Sanh Sanh sờ thử, thấy sờ vào cảm giác rất ổn, trọng lượng cũng rất nặng.
"Mẹ giỏi thế, đỉnh thật!" Từ Sanh Sanh giơ ngón tay cái lên.
Bạch Phong Nhị đắc ý cười một tiếng.
"Đó còn gì!"
"Nhưng mà cái sở thích này của mẹ, bình thường ai cũng thấy không đàng hoàng, nhưng bà ngoại với ông ngoại con lại khá thoáng, tấm lòng bao dung rất mạnh, dù họ không biết chơi, nhưng mẹ thích chơi là họ cũng chơi cùng, chỉ là chơi với mấy người không biết chơi đó thì chán chết."
"Vậy nên ta nghĩ đi nghĩ lại, việc mình với họ mà nói mấy cái thơ ca từ phú kia chắc cũng vô nghĩa, tại vì ta nghe từ nhỏ toàn thấy buồn ngủ."
Bạch Phong Nhị lắc đầu liên tục.
"Hơn nữa thành tích học tập của ta cũng không tốt, học hết cấp 3 là không học nữa, lúc đó bà ngoại đi kiếm mối cho ta, toàn là cái gì thế gia thư pháp, thế gia thư họa, thế gia âm nhạc..."
"Ta nói con nghe, chính là từ lúc đó ta bắt đầu thấy ghét mấy ông nghệ sĩ này, ta không chịu được luôn, người ta cứ bảo hoa là hoa, hoa chỉ là hoa, con khen nó bao nhiêu đi nữa, thì nó cũng vẫn chỉ là hoa."
Từ Sanh Sanh gật đầu.
"Vậy họ chắc cũng thấy nói chuyện với mẹ con là đàn gảy tai trâu."
"Đúng rồi!" Bạch Phong Nhị trợn mắt, "Hồi đó có một ông mai mối còn bảo ta là cái gì, bảo ta là trâu gặm mẫu đơn à? Có phải câu đó không?"
"Đúng rồi, ví dụ như không biết thưởng thức, không biết trân trọng sự tốt đẹp."
Bạch Phong Nhị hít một tiếng, thầm nghĩ con gái vừa mới xuất viện, không thể đánh nó.
"Ta cũng đâu có không biết ý nó là gì, không cần con giải thích!"
Từ Sanh Sanh le lưỡi.
"Ta là không hiểu mấy cái này sao? Ta là không thưởng thức được, ta thật không hiểu nổi, uống trà là uống trà, làm gì mà lắm công đoạn thế? Ta uống đều thấy như nhau cả, chả thấy có vị gì."
"Khụ, vậy mẹ với ba quen nhau kiểu gì vậy?" Từ Sanh Sanh tò mò hỏi.
"Nói thì cũng hay, tất cả là do duyên phận định sẵn, hôm đó ta đang đi xem mắt với một người, ba con cũng đang xem mắt với một cô, lúc đó ở ngoại ô có một cái cảnh điểm nhỏ, trồng rất nhiều hoa đào, bọn ta liền đi xem hoa đào."
"Hoa thì đẹp thật đấy, nhưng ta lại chẳng nghĩ ra được thơ gì cả, còn cái gã bên cạnh thì làm thơ, còn cô người yêu của ba con, hình như cũng thích sách, đang nói về những câu chuyện liên quan đến hoa đào."
"Tình cờ ta và ba con lúc đó cùng nói một câu."
"Câu gì vậy?" Mắt Từ Sanh Sanh sáng lên.
"Ta nói, ta chả biết là hoa đào hay hoa lê gì cả, mua mớ hành còn thực tế hơn, vừa ăn được, lại còn có hoa để ngắm, mà cái khu cảnh này lại chẳng cho hái."
"Ba con vừa hay cũng nói một câu tương tự, rồi đúng lúc đó bọn ta đang nhìn một cái cây, hai người đối mặt giữa cành lá..."
Bạch Phong Nhị nhìn sang Từ Khang Minh, đầy mặt cảm thán.
"Trong tích tắc đó, ta liền biết, hai ta là cãi chày cãi cối, hợp nhau rồi."
Từ Sanh Sanh: "Sao không phải là tiếng sét ái tình?"
"Con thì biết gì! Tiếng sét ái tình chưa đủ để hình dung cái cảm xúc của ta và ba con lúc đó."
Từ Khang Minh buồn cười nói: "Đúng thế, đó là một kiểu cảm giác của hai người không có văn hóa tìm thấy nhau."
"Đi! Cái gì không có văn hóa, là hai người không có tế bào nghệ thuật tìm thấy nhau."
"Đúng đúng, thôi, đừng có nói mấy cái này với nó nữa, để nó đi ngủ đi, con cũng lo lắng sốt ruột nãy giờ rồi."
Bạch Phong Nhị quay sang nhìn Từ Sanh Sanh, nói: "Được rồi, con đi nghỉ ngơi đi, xem chị con có gửi tin gì không, có gì thì hai chị em tâm sự nhiều hơn đi, chị con hay suy nghĩ, nghĩ nhiều, làm người thì lại cẩn trọng, con thì lại quá vô tư, con nói chuyện đôi khi cũng để ý chút, đừng một câu làm chị con phật ý mà bản thân còn không biết đấy."
"Chị con không phải là người nhỏ nhen vậy!" Từ Sanh Sanh không phục.
"Chị con đương nhiên không keo kiệt, nhưng chị con sẽ khó chịu, chị con sẽ để trong lòng, không biết ngày trước cậu của con đã chăm sóc chị con như thế nào, một cô gái mà nuôi thành ra nhạy cảm như vậy."
Bạch Phong Nhị lắc đầu liên tục.
"Người vốn dĩ không khỏe, ngày nào cũng nghĩ nhiều chuyện, mà còn tốt được mới lạ đấy, ta với ba con cũng thật sự không dám nói gì nhiều, bình thường con để ý đến chị con một chút, nhất là bây giờ chị con đang ở riêng."
Từ Sanh Sanh gật đầu, vỗ ngực nói: "Mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho chị con!"
Bạch Phong Nhị vốn định vặn lại cô một câu, nhưng lại nhịn xuống.
"Thôi được rồi, đi nghỉ đi thôi, có gì không khỏe thì nói với mẹ nhé, mai con ngoài việc muốn ăn cá lư thì có muốn ăn gì nữa không?"
"Con muốn ăn đá bào."
Hôm nay nóng quá, muốn ăn đồ lạnh một chút.
"Vừa mới xuất viện, không được ăn, thôi vậy, ta thấy con cũng chả muốn ăn gì, về ngủ đi!" Bạch Phong Nhị lạnh lùng gạt phăng.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận