Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 486: 【 đừng xuyên hồng y 】 quán net đóng cửa (length: 8075)

Cậu thiếu niên tóc đỏ tên là Tô Sách, sau này mỗi khi hồi tưởng lại khoảnh khắc mình dừng lại khi đó, cậu đều cảm thấy đó là một phản ứng vô cùng khôn ngoan trong đời người.
Sách Bởi vì sự dừng lại đó, vừa hay giúp cậu thấy một sợi dây thừng từ màn hình chui ra ngoài.
Người phụ nữ mặc đồ thú bông tránh sang một bên, đầu dây liền hướng thẳng tới chỗ cậu.
Nhưng khi Tô Sách thấy sợi dây ngoi lên, đầu óc chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bắt đầu chạy.
Vừa chạy cậu vừa kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại.
Lúc này, người phụ nữ mặc đồ thú bông trùm chiếc khăn lên đầu, sau đó chộp lấy sợi dây.
Sợi dây lập tức quay đầu, quấn lấy chiếc khăn trùm đầu của người phụ nữ.
Trương Kha Manh mặc bộ đồ này là để phòng thân.
Sách Đây là một đạo cụ của nàng.
Sau khi quấn lấy khăn trùm đầu, sợi dây cố sức kéo vào bên trong.
Nhưng chỗ mắt gấu bông lớn trên khăn trùm vốn là khâu những viên bi thủy tinh, giờ lại dường như đang động đậy.
Sợi dây giật mình thu dây về, rồi lại có chút không cam tâm lao về phía Bạch Trà.
Bạch Trà lặng lẽ đeo bộ trang sức váy ba lê mà nàng đặc biệt đi phó bản kiếm được trước đó.
Đây là một bộ trang bị phòng ngự đầy đủ, có điều giày thì ở phó bản cấp S, nàng chưa đi lấy được.
Nhưng cũng đã đủ, sợi dây sắp chạm tới nơi liền dừng lại, cuối cùng, nó không cam tâm thu về màn hình.
Trò chơi trên màn hình cũng vì thế mà biến mất.
Quán net rơi vào tĩnh lặng chết chóc.
Trương Kha Manh đã lại cởi chiếc khăn trùm đầu ra.
Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, trông rất tiều tụy.
Thấy Bạch Trà nhìn mình, Trương Kha Manh giải thích: "Đạo cụ này là cấp S, nhưng hơi nguy hiểm, khi dùng sẽ rút đi một phần máu làm giá."
Bạch Trà gật đầu, thảo nào nàng luôn không dùng chiếc khăn trùm đầu.
"Nhưng với lần chạm vừa rồi, sợi dây kia cấp bậc hẳn cũng không thấp."
Trương Kha Manh lúc đó vẫn bị sợi dây quấn lấy, chỉ là bên ngoài có thêm một lớp khăn trùm đầu.
Nhưng nàng khi đó nghe rất rõ những tiếng khóc nức nở oán hận và rên rỉ.
Còn có tiếng cười quái dị phát ra từ con gấu trắng trên khăn trùm đầu, âm thanh đó chỉ dừng một chút, sau đó liền không cam tâm rời khỏi cổ nàng.
Hai người họ đang trò chuyện nhỏ thì ở đằng xa, cậu thiếu niên tóc đỏ do dự một chút rồi tiến lại.
Chỉ là khi đi, cậu vẫn không ngừng để mắt tới màn hình máy tính của Trương Kha Manh.
"Ê, hai người, vừa rồi chuyện gì vậy, sao trong máy tính lại chui ra thứ đó?"
Tô Sách lượn một vòng rồi chạy ra sau máy tính để hỏi.
Sách Những người khác trong quán net cũng đang nhìn về phía này, nhất là ông chủ quán, ông ta đã rất nghiêm trọng đi tới gần, nhưng lại không dám đến hẳn nơi, mà đứng ở vị trí mà ông ta cho là an toàn.
"Thì cậu thấy đó, chẳng phải đang xem tin tức à? Không thấy bây giờ bên ngoài toàn nói về vụ pop-up à."
Tô Sách vừa rồi đương nhiên là có tìm kiếm, chính vì tìm kiếm mà cậu cũng thấy pop-up, nên mới nghĩ đến hỏi xem đây là chuyện gì.
Vẻ kinh hoàng vẫn còn trên mặt cậu, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì cậu tuyệt đối sẽ không tin.
Nếu ai nói với cậu là từ máy tính có thể chui ra sợi dây lấy mạng thì cậu sẽ chỉ nghĩ người đó chơi game quá nhiều mà thôi.
Thực tế thì, dù có tận mắt thấy, sau khi quá kinh hoàng vừa rồi thì hiện tại cậu cũng có chút nghi ngờ không biết có phải mình thức đêm quá nhiều không.
Một vài người bên cạnh sau khi định thần lại cũng thấy hình như là do ảo giác của mình.
Mọi người bàn tán xôn xao.
"Không phải, cô em..."
Ông chủ quán mở lời từ xa.
Sắc mặt ông ta khá khó coi, liếc một lượt dàn máy tính trong quán.
"Thứ kia rốt cuộc là cái gì vậy? Thật giống những gì người ta nói trên mạng, là lệ quỷ xâm nhập? Vậy thì toàn bộ máy móc trong quán net của tôi phải làm sao?"
Ngay khi ông chủ vừa dứt lời, tất cả máy tính trong quán net đột ngột đồng loạt khởi động.
Cùng một lúc khởi động, cùng một lúc bắn ra pop-up trò chơi và cùng một lúc bắt đầu tải trò chơi.
Đèn trên đầu cũng đồng loạt tắt ngóm.
Mặt ông chủ tái mét.
Những người còn lại trong quán net đồng loạt “Ngọa Tào” một tiếng, rồi bắt đầu chạy ra ngoài.
Tô Sách vốn định chạy ra ngoài, nhưng thấy hai người phụ nữ vẫn ngồi ở đó liền do dự một chút rồi quay trở lại.
Cậu cảm thấy hai người này không hề đơn giản, trông có vẻ đã chuẩn bị trước.
Lúc này, những người trong quán net chạy ra đến cửa mới phát hiện cửa bị khóa, căn bản không mở được.
"Ông chủ mau mở cửa đi!" Có người quay đầu thúc giục.
Ông chủ vội vàng tìm chìa khóa, nhưng cánh cửa này căn bản không phải do ông ta đóng, sao mở thế nào cũng không ra.
Ông ta nóng ruột mồ hôi nhễ nhại, người bên cạnh cũng không chịu nổi nữa liền đẩy ông ta ra, không ngừng vặn chìa khóa.
Kết quả cuối cùng “răng rắc” một tiếng, chìa khóa gãy đôi.
Mấy người lập tức biến sắc.
"Má!"
"Mẹ nó, rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đây? Chắc thế giới sắp tận thế rồi?"
Tiếng nhạc chói tai không ngừng phát ra từ máy tính trong quán net.
Rõ ràng, những máy tính này đều đang cắm tai nghe, chứ không hề cắm loa ngoài.
Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, mọi người cảm giác nhiệt độ trong quán net giảm xuống rất nhiều.
"Mẹ kiếp...Má nó..."
Có người lấy điện thoại ra, phát hiện trên điện thoại đã không có tín hiệu.
Điều này làm không ít người mặt càng thêm trắng bệch, có người bắt đầu xốc ghế, không ngừng phá cửa, cũng có người đi đập cửa sổ.
Nhưng dù là kính cửa sổ thì lúc này cũng trở nên cứng rắn vô cùng, không thể phá vỡ.
Thật khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Tô Sách nuốt nước bọt, đi đến chỗ Trương Kha Manh và Bạch Trà.
"Hai chị ơi, đây là tình huống gì vậy? Hai chị có cách nào không?"
Bạch Trà lộ ra vẻ vô tội, Trương Kha Manh thì lại tỏ vẻ bất lực, hiện tại sắc mặt nàng rất kém.
Tô Sách hiện tại rất hối hận, tối qua sao mình lại đi chơi làm gì?
Quả nhiên câu nói đó đúng, thức đêm chơi game sẽ chết người.
Cậu không kìm được nhìn về phía những chiếc máy tính bên cạnh.
Thanh tiến độ tải game tăng lên rất nhanh.
Nhiều máy tính như vậy, nếu mỗi máy đều chui ra sợi dây thì...
"Rầm ——"
Một tiếng động vang lên thu hút sự chú ý của cậu, khi quay lại nhìn thì thấy có người đang xốc ghế đập vào một chiếc máy tính.
Có thể là thấy phá cửa hay đập cửa sổ không có kết quả, chỉ còn cách đi đập máy tính.
Ông chủ quán net thì vừa đau lòng, lại không dám ngăn cản.
Rốt cuộc thì tình hình hiện tại tính mạng quan trọng hơn.
Hơn nữa, ông ta bây giờ cực kì hối hận, bản thân khi nãy đã hỏi những lời đó, cứ cảm thấy là tại mình hỏi mà ra chuyện này.
Chiếc máy tính bị đập nát bét, máy chủ và màn hình đều hỏng hết, hình ảnh đúng là không còn, nhưng tiếng thì vẫn cứ phát ra.
Hơn nữa, không giống với tiếng nhạc trước đó, lần này còn xen lẫn một tiếng cười khẽ.
Nụ cười đó mang theo khinh miệt và trào phúng, giống như đang cười nhạo sự tự lượng sức mình của bọn họ.
Cậu trai đập máy tính có chút suy sụp.
"Mẹ nó, rốt cuộc cái quái quỷ gì vậy, tôi nói ông chủ vừa rồi không có chuyện gì ông nói gì chứ? Nếu ông không lên tiếng, chúng tôi trực tiếp đi rồi!"
"Còn cả hai người, hai người cố ý đến quán net chơi đúng không?!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận