Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 34: Khóc nói xin lỗi (length: 6339)

Trong căn phòng lờ mờ rách nát, một người bị rút mất xương sống bị đẩy dán vào cửa sổ, ngay cả tay chân cũng bị đánh gãy, vuông vắn dán lên bên cửa sổ.
Cái đầu muốn rơi không xong, chảy ra huyết lệ, từng chữ lên án.
Cô thiếu nữ tóc đen dài lộ vẻ ngạc nhiên, tủi thân, không hiểu trên gương mặt.
Nàng lắc đầu, nước mắt rơi nhanh hơn cả cái đầu kia.
"Ta không nhìn thấy ngươi."
"Nếu ta nhìn thấy ngươi, sao ta lại làm như không thấy?"
Giọng nàng mang ba phần đau khổ, ba phần tiếc nuối, ba phần quật cường và một tia ưu thương vì bị hiểu lầm.
Từng chữ như khóc như than, cái đầu đang chảy máu trên đỉnh kia cũng có một thoáng mờ mịt.
Bạch Trà thừa cơ đánh giá thân thể hắn.
Không biết ai dán hắn vào đây khiến bây giờ không xuống được, nhưng nếu nàng mở cửa sổ ra...
Chung Mãn dán trên đó chắc chắn sẽ rơi xuống.
Chung Mãn sẽ làm gì khi rơi xuống? Điều này hầu như có thể đoán được.
Chậc.
"Ngươi cố ý giả vờ không thấy!" Chung Mãn mất một lúc mới phản ứng lại, có vẻ kích động, đầu va vào cửa sổ đông đông đông.
"Chỉ cần ta chết, đương nhiên sẽ không ai chứng minh ngươi không phải C3, ta nghe thấy rồi! Ngươi là tân nhân! Ngươi là tân nhân!"
"Là ngươi hại chết ta, sao ngươi không cứu ta!!"
Bạch Trà đau cả màng nhĩ vì hắn.
Thật không khoa học, nội tạng không biết đi đâu rồi, không có phổi và khí quản mà vẫn phát ra tiếng được sao?
Thôi vậy, chỗ này vốn dĩ cũng không phải chỗ nói chuyện khoa học.
Thân thể nàng vẫn còn nằm trên giường kia mà.
"Ta thật sự không thấy ngươi." Giọng nàng chân thành.
Đã nói dối, phải nói cho đến cùng.
"Dù ta có thấy ngươi, làm sao ta cứu được ngươi? Sân khấu tiên sinh giết ngươi mà, ta đánh không lại hắn."
Chung Mãn không còn là người nữa, vẻ mặt hắn oán độc dữ tợn.
"Vậy ngươi phải chết chung với ta!"
Ngươi xem, đàm phán thất bại rồi.
Bạch Trà tiếc nuối thở dài, thật ra hai nhiệm vụ của nàng có một chỗ tốt là không quy định thời gian.
Nhưng dựa vào tình hình ở tầng hai, nàng cũng không dám kéo dài.
Mở cửa sổ, không có quy định mở thế nào đúng không?
Bạch Trà dời chiếc ghế trong phòng, hướng một mặt hung hăng đập.
Vì ngăn cách một lớp da thịt nên kính thủy tinh vẫn không sứt mẻ.
Chung Mãn đau nhức phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Bạch Trà cứ dùng gốc ghế đập liên tục vào cùng một chỗ, làm cho lớp da chỗ đó mỏng đi.
Mà Chung Mãn liên tục kêu thảm thiết, làm Bạch Trà nhức cả đầu.
Nàng cũng bắt đầu khóc.
"Ngươi đừng khóc nữa, ta cũng không còn cách nào, xin lỗi, thật xin lỗi, ta cũng không muốn dùng dao làm hại ngươi, ta chỉ cần chọc cho cửa sổ hở một chút là được rồi, ngươi yên tâm, ngươi không sao đâu!"
"Thật! Xin! Lỗi!"
Mỗi lần nói một chữ, Bạch Trà lại ra sức một lần.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng giòn tan, kính vỡ rồi.
【 nhiệm vụ át bích 9 hoàn thành, ngươi có thể dừng ở 6 giờ 】 Bạch Trà thở phào, thở hổn hển thả cái ghế xuống đất, ngồi phịch xuống giường, nhìn Chung Mãn oán hận trừng mình bên cửa sổ, lại lần nữa áy náy cười với hắn.
"Thực xin lỗi, vất vả rồi." Nàng nói.
Chung Mãn rít lên chói tai, đầu va đập càng mạnh hơn.
Hắn đương nhiên muốn thoát khỏi trói buộc ở cửa sổ, nhưng cách Bạch Trà chọn mở cửa sổ là đập vỡ kính, dù một phần kính vỡ đã rời khỏi người hắn, thì phần lớn kính vẫn dính lấy hắn vào đó.
Bạch Trà không muốn nghe hắn kêu nữa.
Nàng tháo ga gối xuống, sau đó đứng lên ghế, dùng dao găm chặn miệng Chung Mãn, nhét ga gối vào.
Sau đó kéo rèm cửa.
Làm xong, nàng chắp tay trước ngực.
"Thực sự xin lỗi, ta biết bây giờ ngươi không còn là ngươi của trước đây, ta tin cái người thiện lương trước đây chắc chắn hiểu việc ta làm, nguyện ngươi sớm siêu sinh."
【...】 【ta lạy!】 【xin lỗi, ta thừa nhận giọng chửi của ta hơi lớn tiếng, may mà nàng không xem màn hình】 【nàng không hề sợ hãi sao?】 【cậu đừng nói, phó bản khác khó nói, trong phó bản này đầu quỷ hiện tại trong tình trạng này, chỉ cần không sợ sẽ không làm gì được cậu, nàng đúng là gặp may】 【... tôi thấy không thể gọi may, đây là do tài cao gan lớn】 Bạch Trà nghỉ một lát trong phòng, nàng nhìn cống phẩm mình mang về lúc nãy.
Quả nhiên là trong thế giới này, cho nên có lẽ lúc đó nàng không nhìn thấy gì là vì hai thế giới đang thể hiện khác nhau.
Chẳng qua, trạng thái lúc đó rất có thể là hai thế giới vẫn chưa hoàn toàn tách ra?
Có lẽ tìm được cơ hội để hai thế giới hòa vào nhau, bọn họ có lẽ có thể trở về trong cơ thể mình, Bạch Trà trước sau luôn cảm thấy việc cơ thể nằm ở đó là không ổn.
Nàng cầm một quả táo bổ sung thể lực, ăn hai quả, bỗng ý thức được đồ vật này có hương vị.
Do dự một chút, nàng vẫn cầm táo theo.
Nếu không thể tránh khỏi việc dính mùi thơm của táo, vậy thì cầm lấy ăn.
Nàng cũng thật đói.
Tay nhức mỏi vì vừa rồi gắng sức, thậm chí có chút suy nhược.
Bạch Trà dứt khoát làm động tác thả lỏng tay, thuận tay bật màn hình, nàng đã lâu rồi không xem màn hình.
"Chào mọi người nha." Nàng vẫn giữ thái độ chào hỏi thân thiện.
【chào cậu, chào cậu!】 【chủ bá chào bạn】 【chủ bá cậu đẹp trai quá!】 【chủ bá mới vào mà giỏi thế!】 Bạch Trà khẽ nhíu mày, như có điều suy nghĩ, đãi ngộ trước sau khác nhau...
Nàng quay đầu nhìn một cái, Chung Mãn vẫn đang tạo ra tạp âm.
"Mọi người không thấy ta như vậy là hung dữ lắm sao?"
Nàng cúi đầu tủi thân khổ sở.
"Ta cũng đâu có muốn..."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận