Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 354: Nhà hàng xóm bên trong (length: 8168)

Mùa hè mưa lớn, thời điểm đầu hè, không khí vẫn còn khô nóng, thêm chút hơi ẩm của mưa, làm người ta khó chịu lạ thường.
Bạch Trà không thể không dịch ghế vào bên trong, bởi vì hơi lạnh dần dần dâng lên, nàng vẫn là muốn chú ý chút không muốn bị bệnh.
Nàng lấy bánh quy từ trong túi ra, vừa ăn, vừa lấy mấy bức tranh kia ra.
Tranh cũng khá nặng, sơ ý một chút, có một bức rơi xuống.
Là bức tranh bóng lưng người phụ nữ trong mưa.
Bạch Trà quay người lại nhặt.
Nhưng cũng đúng lúc khi quay người chạm vào tranh, khóe mắt nàng thấy được hình chiếu trên mặt đất ở cửa ra vào.
Trong phòng không có ánh sáng, so với bên ngoài càng tối một chút, cho nên, nếu có người đứng ở cửa ra vào, cái bóng sẽ in vào phòng.
Tuy cái bóng rất nhạt, nhưng vẫn thấy được, đó là một người phụ nữ.
Bạch Trà vừa chậm rãi nhặt tranh lên, vừa lơ đãng nhìn ra cửa.
Không có ai.
Ôi trời, hiện thực cũng có ma quỷ sao?
Nói ra thì, năm đó nàng cũng đã từng gặp.
Điều đó thật kỳ diệu, nếu trong hiện thực cũng có quỷ lang thang, vậy trò chơi thì tính là gì?
Thu phục hết ma quỷ, không cho bọn chúng ra ngoài gây họa nhân gian? Tiện thể còn cho người chơi trải nghiệm các loại phó bản?
Hay hoặc giả giống như ý nghĩ mà nàng từng nảy ra, có lẽ cái gọi là hiện thực cũng chỉ là một phó bản mà thôi?
Bạch Trà nhìn chằm chằm vào cửa ra vào ngẩn người, nửa ngày sau, nàng lại ăn một cái bánh quy.
Vị matcha áo áo, mua tiện tay, vẫn được, chỉ là hơi khô, muốn uống nước.
Nàng cũng rót một cốc nước ấm, dù sao kỳ kinh nguyệt vẫn chưa hết.
Vươn tay cầm cốc, tầm mắt hơi lệch đi, thoáng thấy, cái bóng kia hình như dài ra thêm một chút.
Bạch Trà cầm cốc nước, vừa uống, vừa nhìn ra cửa.
Vẫn là không có gì.
Nàng như có điều suy nghĩ.
Có liên quan đến tranh sao?
Nàng cứ nhìn chằm chằm ra ngoài ngẩn người, không làm gì khác.
Thời gian trôi qua rất chậm, mưa bên ngoài lại dần ngừng.
Sau cơn mưa trời lại sáng, mặt trời ló dạng.
Lúc này đã hơn hai giờ chiều, mặt trời còn rất chói chang.
Ánh nắng mặt trời nóng rực chiếu xuống mặt đất, làm bốc hơi hết hơi nước vừa xuống.
Bạch Trà lại cảm thấy oi bức, cũng có chút mệt mỏi, vốn dĩ buổi trưa nên ngủ trưa, nàng ngáp một cái.
Lúc mở mắt, chợt thấy có một bóng người vụt qua trước mặt mình.
Giống như thoáng thấy, biến mất ngay.
Nàng trầm ngâm một lát, thu xếp lại tranh trong tay, xách túi lên, quyết định về nhà trước.
Còn về thứ quỷ dị kia là gì. . . Có lẽ có thể cân nhắc hỏi thử trò chơi?
Với tình huống này, chẳng lẽ trò chơi không thể cung cấp một vài đạo cụ sao?
Bạch Trà đi ra ngoài khóa cửa lại.
Người hàng xóm thò đầu ra.
"Ôi, nhà họ Quý nhiều năm như vậy không có người ở, sao bỗng nhiên có người đến vậy?"
Người nói chuyện là một phụ nữ trung niên, dáng người hơi mập, da ngăm đen, vẻ mặt ngạc nhiên.
"Có phải cô là con gái nhà họ Quý không? Cái mũi với miệng của cô giống mẹ cô như đúc, tôi nhớ hồi nhỏ tôi cũng gặp cô rồi, còn nhớ tôi không?"
Đối phương rất nhiệt tình đến trước đánh giá Bạch Trà từ trên xuống dưới, miệng tặc tặc.
"Cô bé hồi nhỏ đã xinh xắn rồi, giờ lớn càng xinh đẹp hơn, bao nhiêu tuổi rồi? Tôi nhớ tuổi của cô hình như kém con tôi ba bốn tuổi thì phải, chắc cũng hai mươi rồi chứ? Còn đi học không?"
Bạch Trà nở nụ cười hiền lành lễ phép.
"Dạ, dì chào, con là Bạch Trà, con đến chỗ mẹ con xem chút ạ."
"À à, cô vừa nói tôi mới nhớ ra tên cô, trước kia tôi chỉ nhớ tên cô thôi, cùng tên một loại trà gì đó mắc tiền ấy! Mãi không nhớ ra."
"Sao bỗng nhiên lại đến chỗ của mẹ cô vậy? Mấy năm nay cũng không thấy cô về mà. . ."
Bạch Trà vẫn tiếp tục giữ nụ cười, nói: "Sức khỏe không tốt lắm, chủ yếu là tập trung vào việc học, vừa tốt nghiệp nên mới về thăm, chắc là quay lại dọn dẹp chút ở đây."
"À à! Vậy thì phải dọn dẹp rồi, tôi thấy sân nhà cô cỏ dại mọc nhiều lắm, nhưng mà năm nào nhà cô cũng có người tới dọn dẹp, nhà cửa cũng không sao cả."
"Ôi, cô đã tốt nghiệp rồi à, tốt nghiệp cấp ba hay đại học vậy? Cô hai mươi tuổi rồi hả? Hay mười mấy thôi?"
"Tốt nghiệp đại học, dạ, dì có thể cho con hỏi một câu được không ạ?"
Bạch Trà quyết định chủ động tấn công, nếu không để đối phương tiếp tục nói nữa, thật không xong.
Đối phương quả nhiên gật đầu, nói: "Được chứ, cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi!"
"Là thế này, thực ra con cũng không biết nhiều về mẹ mình, dì có thể kể cho con nghe một chút về mẹ con được không?"
Hóng hớt chuyện người khác thì phải dùng đúng chỗ.
Câu hỏi này quả nhiên lập tức khơi dậy hứng thú của dì.
"Cô nhắc đến đây tôi lại muốn nói, mặc dù tôi là đến ở đây sau, nhưng em chồng tôi hồi nhỏ lớn lên cùng mẹ cô đấy, tới tới tới, vào nhà tôi ngồi trước, tôi kể chậm cho cô nghe, bên ngoài nắng quá!"
Vừa nói, bà ấy vừa phàn nàn rồi dẫn đường.
"Ôi, cô xem này là cái thời tiết gì vậy, vừa mưa to xong, tôi còn tưởng hôm nay sẽ mát mẻ, quay đi quay lại đã lại nóng như này!"
Bạch Trà từ đầu đến cuối duy trì dáng vẻ hiền lành, thỉnh thoảng còn gật đầu phụ họa.
Nhà đối phương và nhà mình kết cấu không khác nhau, mấy căn nhà cũ gần đây đều như vậy.
Đến phòng khách, thấy trong phòng khách còn có một bà lão đang ngồi, bà mặc một chiếc áo sơ mi hoa vụn màu hồng tím trông rất già, tay cầm quạt phe phẩy.
Bởi vì trong phòng không mở điều hòa, cũng không bật quạt.
Lúc này nhiệt độ bên ngoài vẫn rất nóng, dù Bạch Trà không sợ nóng lắm, vẫn thấy người toát mồ hôi.
Bà lão thì mồ hôi đầm đìa, thỉnh thoảng còn phải vén áo lên.
"Đây là con gái nhà ai vậy?" Bà lão thấy Bạch Trà cũng ngơ ngác.
Dì bên cạnh lập tức hăng hái nói: "Đây là con gái nhà họ Quý bên cạnh đó bà, mấy năm rồi không về."
"À. . ." Bà lão giật mình, sau đó quan sát Bạch Trà từ trên xuống dưới.
"Cô giống mẹ cô thật đấy, mẹ cô tôi nhớ sâu lắm à, xinh đẹp lắm cơ, hồi nhỏ tôi đã muốn nhận nó làm con gái nuôi rồi, tiếc là nhà tôi không có nhận con nuôi. . . Đến, ngồi đi."
Dừng một chút, bà lão nói: "Bật quạt lên đi, có hơi nóng thật đấy, theo lý thì vừa mưa xong mà sao vẫn nóng vậy, nhưng mà có khách đến, cũng không cần tiết kiệm chút tiền điện làm gì."
Dì vừa gật đầu, vừa liếc mắt trong lúc quay người.
Rốt cuộc thì ai đang tiết kiệm tiền điện, không cho nhà họ Hứa bật quạt điều hòa vậy chứ!
Bà ta kéo Bạch Trà vào, cũng muốn mượn cớ để bật quạt.
Ngày nắng như này ai mà chịu cho nổi?
Bạch Trà chủ động mở miệng: "Vậy dì chắc là quen thuộc nhà mẹ con lắm đúng không, đều là hàng xóm, có thể kể cho con nghe chút về mẹ con được không?"
Bà lão trầm ngâm đánh giá nàng.
"Tôi nhớ mẹ cô là. . . Mất tích thì phải?"
Bà lão rõ ràng muốn nói mẹ nàng có phải bỏ trốn theo người ta không, nhưng lại nuốt xuống.
Nhưng từ đây cũng không khó nhận thấy, lời đồn thổi về chuyện mẹ nàng mất tích là như thế nào.
Bạch Trà mím môi, trên mặt lộ ra vài phần đáng thương.
"Dạ, mẹ con không biết có phải là gặp chuyện chẳng lành không. . . Nên con mới muốn tìm hiểu thêm về chuyện của mẹ, xem có thể tìm được hung thủ không."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận