Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 422: 【 khinh trần nhược thảo 】 thực tập bác sĩ (length: 8451)

Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt giống y hệt Dương Thanh Vân kia trong tích tắc, Thẩm Khinh Trần ở đáy lòng chửi thầm một tiếng.
Đồ trò chơi chó má!
Nàng dù ngay lập tức tự nhủ với bản thân, đây rất có thể chỉ là một NPC.
Nhưng, một trực giác thầm tối nào đó, lại đang nói cho nàng, đây có khả năng là lão Dương nhà nàng thật.
Nhiều năm vùng vẫy trong trò chơi, trực giác của nàng trước nay đều rất chuẩn, chuẩn hơn cả lý trí.
Vì vậy, trong lòng Thẩm Khinh Trần dâng lên một sát ý chưa từng có.
Nếu Dương Thanh Vân bị kéo vào trò chơi, thì chuyện này là thế nào đây?
Nàng cuối cùng một ván trò chơi, Dương Thanh Vân ván thứ nhất?
Không, ván trò chơi này chỉ có mình nàng là người chơi.
Thẩm Khinh Trần cảm nhận được một ác ý nào đó.
Nhưng vẻ mặt nàng thì lại không biểu lộ gì, nhìn vị bác sĩ thực tập có cùng tên và khuôn mặt giống Dương Thanh Vân này, chẳng khác gì gã đầu trọc bên cạnh.
Đều là vẻ mặt chán ghét và phản cảm.
Gã bác sĩ kia lại liếc Thẩm Khinh Trần.
"Cô ta chiều nay có một buổi trị liệu, đến lúc đó cậu cùng tôi, hảo hảo quan sát quá trình trị liệu bệnh nhân."
Nói xong, gã bác sĩ kia liền đi.
Dương Thanh Vân nhìn qua cũng không nhận ra Thẩm Khinh Trần, trông hắn trẻ hơn rất nhiều, như thuở mới quen.
Hắn bắt đầu dò hỏi Thẩm Khinh Trần một cách đâu ra đấy.
"Cô tên gì?"
"Thẩm Khinh Trần."
Dương Thanh Vân liếc nhìn nàng.
"Tuổi."
Thẩm Khinh Trần cười nhạo, bỗng tiến lên một bước, trực tiếp kéo quần áo hắn, kéo hắn đến trước mặt mình, hai người kề sát rất gần.
"Bác sĩ, hỏi mấy thứ đó có ý nghĩa gì đâu, chi bằng hai ta trò chuyện chuyện khác đi? Tôi thấy anh cũng đẹp trai đó chứ."
Nàng cố ý dùng ngón tay gảy nhẹ tay hắn.
Dương Thanh Vân mặt mày tái xanh đẩy nàng ra, nhưng ngón tay lại khẽ giật giật khi lướt qua lòng bàn tay nàng.
"Bệnh nhân, xin tự trọng! Nếu không tôi sẽ gọi người!"
Thẩm Khinh Trần bị đẩy trở lại giường, trào phúng liếc nhìn hắn, không thèm để ý hắn nữa, mặc cho hắn hỏi gì.
Thấy không moi được gì, Dương Thanh Vân rời đi.
Nhưng trong lòng hai người đều nặng trĩu.
Thẩm Khinh Trần xác định Dương Thanh Vân chính là lão Dương nhà mình.
Về việc rốt cuộc là Dương Thanh Vân bản thân, hay chỉ là một NPC tạo ra dựa trên Dương Thanh Vân, thì người này đều có ký ức của Dương Thanh Vân.
Bởi vì cái khoảnh khắc vừa rồi.
Vợ chồng bọn họ đã bên nhau nhiều năm, sớm đã rất ăn ý.
Hơn nữa Dương Thanh Vân cũng không gọi nàng là Thẩm Chiêu Đệ.
Điều này đã đủ để chứng minh tất cả.
Dương Thanh Vân là người hiểu rõ quá khứ của nàng nhất, cũng là người từ từ cùng nàng, dần buông bỏ quá khứ.
Cái tên Thẩm Chiêu Đệ, đối với nàng bây giờ, đã không còn giống như trước kia, nhắc đến là cảm xúc kích động, đau khổ và nhạy cảm về quá khứ nữa.
Nhưng nàng không thể không thừa nhận, dù đã trải qua nhiều năm như vậy, ở trong phó bản này đột nhiên bị kéo về thời điểm này, nàng vẫn có một cảm giác bất lực quen thuộc ập đến.
Rõ ràng vất vả lắm mới thoát khỏi bọn họ, kết quả đám bóng ma này lại tro tàn bùng cháy.
Dù sao thì giằng co với bọn họ nhiều năm như vậy, có rất nhiều thứ, sớm đã ăn sâu bén rễ, dù rút ra thì vết thương cũng không thể liền trong một hai năm, lại còn có chút gốc rễ còn sót lại, ở nơi thầm tối nhúc nhích muốn trồi lên.
Nhưng tóm lại khi chỉ có một mình nàng, kỳ thật sẽ không có cảm giác mãnh liệt đến vậy.
Đây vốn là phó bản cuối cùng, độ khó và thử thách nào nàng cũng đã nghĩ tới, cũng chuẩn bị kỹ càng.
Chỉ là duy nhất không ngờ đến, là có Dương Thanh Vân trong này.
Dù hắn chỉ là một NPC do hệ thống tạo ra, một NPC giống y hệt, nhưng khi hắn có được ký ức chung của hai người, thì hắn chính là Dương Thanh Vân.
Thẩm Khinh Trần nhắm mắt lại, tâm tư rối bời.
Việc Dương Thanh Vân ở đây, bản chất không hề giống nhau.
Nếu chỉ có một mình nàng, không kể là đối diện với hoàn cảnh nào, nàng đều không quan tâm, chỉ cần có thể thông quan là được.
Nhưng Dương Thanh Vân đang ở đây.
Hơn nữa với tính chất của trò chơi, nàng rất khó không nghĩ đến, nếu như nàng thực sự thông quan, trở về hiện thực, rất có thể Dương Thanh Vân cũng sẽ nhớ ra hết tất cả mọi chuyện.
Vậy thì ở trong ván trò chơi này, mọi thứ nàng biểu hiện, mọi chuyện nàng trải qua, lão Dương nhà nàng đều biết.
Mẹ nó.
Thẩm Khinh Trần trong lòng chào hỏi trò chơi vài tiếng, rồi trấn tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ.
Có Dương Thanh Vân cũng là chuyện tốt, điều này có nghĩa là bọn họ có thể hợp tác.
Muốn chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần, bước đầu tiên là phải ra khỏi cánh cửa sắt kia trước.
Kỹ năng không thể sử dụng, hoàn toàn tay trói gà không chặt, cảm giác này quả thực đã lâu không được trải nghiệm.
Thẩm Khinh Trần đi ra khỏi phòng bệnh, đứng ở cửa xem xét xung quanh.
Có một y tá lập tức cảnh giác đi tới.
"Thẩm Chiêu Đệ, cô muốn làm gì?"
"Đứng nhìn một chút cũng không được à?" Thẩm Khinh Trần hỏi lại, "Bệnh viện các người đối đãi bệnh nhân trói buộc như vậy, chỉ càng làm bệnh nhân thêm nặng, không sợ bị người ta khiếu nại sao?"
Y tá cũng không khách sáo.
"Chuyện đó không đến lượt cô quản, giờ thì mau quay lại cho tôi, vẫn chưa đến giờ các cô ra ngoài!"
Thẩm Khinh Trần liếc mắt khinh bỉ, làm ra vẻ không vui quay về.
Y tá dừng ở cửa, là để canh chừng.
Thẩm Khinh Trần đã biết thông tin, có thể đi ra canh chừng được.
Lúc này, bệnh nhân vẫn luôn ngủ ở giường bệnh bên cạnh chợt tỉnh dậy.
Đối phương la hét, nói toàn những từ ngữ không rõ nghĩa, giống như lên cơn động kinh.
Y tá nghe tiếng chạy đến, một tay kéo rèm giường đã vén một nửa ra.
Thẩm Khinh Trần nhìn thấy diện mạo của bệnh nhân kia.
Sắc mặt nàng hơi biến đổi.
Ký ức xa xưa phủ bụi, bỗng dưng thức tỉnh.
Trong đêm hè oi ả kia, bên hồ đầy muỗi, trong làn nước thối rữa, cái bóng người đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, đã bị trương phềnh.
Đó từng là ác mộng của nàng trong một thời gian rất dài.
Ngày mà em trai nàng Thẩm Thành Long ra đời, nàng đã mất đi em gái mình.
Từ nhỏ tính cách của Thẩm Khinh Trần đã vô cùng cổ quái, đó là theo như những người khác nhìn nhận, tất nhiên bản thân nàng cũng đã từng nghĩ như vậy trong một thời gian dài.
Nàng luôn luôn dễ nổi nóng, khi cảm xúc lên đến đỉnh điểm, giống như người điên mất kiểm soát.
Nàng luôn cảm thấy mình có bệnh.
Mãi đến sau này khi nàng kể với Dương Thanh Vân, Dương Thanh Vân vừa ngạc nhiên vừa đau lòng nhìn nàng, nói, trưởng thành trong gia đình như vậy, không kiềm chế được tâm tình cũng là chuyện rất bình thường mà.
Cũng từ đó, nàng mới chính thức bắt đầu từ từ trở nên dịu dàng hơn.
Nhưng còn có một vài chuyện, nàng không biết nói như thế nào, kể cả với Dương Thanh Vân, đó là những thứ được che giấu trong lòng nàng, căn bản không dám đụng vào.
Chỉ có cố gắng quên đi, mới khiến nàng dễ chịu hơn.
Đó chính là cái chết của em gái Thẩm Đái Đệ.
Năm đó nàng chín tuổi, em gái năm tuổi.
Hôm đó bụng mẹ nàng, cái bào thai con trai cuối cùng cũng muốn chui ra, cả nhà đều rối loạn cả lên.
Nhưng buồn cười là, cha nàng thậm chí còn không muốn đưa mẹ nàng đến bệnh viện.
Bởi vì dù thời đó đã kiểm tra ra là con trai, nhưng cha nàng vẫn cho rằng phải sinh ra mới biết là con trai hay con gái, mới biết đứa bé này có đáng sinh ra hay không.
Vậy nên, đi bệnh viện làm gì chứ?
Thực ra một ngày trước Thẩm Khinh Trần đã không thấy em gái của mình rồi, nhưng nàng bận đến mức không có cả thời gian đi tìm người, vì bị sai khiến chạy tới chạy lui, đến cả ngủ cũng không ngủ được.
Để đến tận nhiều năm về sau, Thẩm Khinh Trần vẫn luôn nhớ lại lúc đó, nếu như nàng có thể phản kháng một chút người nhà, đi tìm em gái của mình, liệu có còn cứu được không?
- Thiếu nợ -1 ( hết chương ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận