Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 695: 【 bạch trà thanh hoan 】 các ngươi có bệnh (length: 8088)

Ngày thứ hai Bạch Đào tỉnh lại, bước ra khỏi phòng, thấy mẹ đang tươi cười vẫy tay với nàng.
Sắc mặt ba dù không vui vẻ, nhưng cũng chào hỏi nàng, gượng gạo nói: "Ăn cơm đi con."
Bạch Đào im lặng ăn cơm.
"Ba với mẹ con đã bàn bạc suốt đêm, haizz, mẹ đau lòng cả đêm không ngủ được, ba mẹ quyết định mua nhà cho con, nhưng chỉ có thể mua căn nhỏ thôi, mà cũng chỉ có thể mua ở gần nhà mình thôi, ở đây quen thuộc, chứ thành phố lớn ba mẹ không mua nổi."
"Lát nữa ăn cơm xong, ba mẹ sẽ dẫn con đi mua nhà."
Bạch Đào há miệng, thật ra nàng cũng không có ý định mua nhà ngay, vì hiện tại nàng thật sự không có thu nhập.
Nhưng nàng biết rõ, một khi nàng nói vậy, họ nhất định sẽ nói nàng không biết điều, sau đó cũng sẽ không cho nàng cơ hội nữa.
Để sau này rồi nói, họ nhất định sẽ bảo, tại con lúc trước không chịu?
Thế là lỗi lại là do nàng.
Nên Bạch Đào nuốt những lời đó vào, nàng gật đầu đồng ý.
Việc chọn nhà diễn ra rất nhanh chóng. Căn nhà nằm không quá xa cũng không quá gần nhà.
Một khoảng cách vừa đủ để ràng buộc nàng, nhưng cũng không khiến nàng cảm thấy quá ngột ngạt.
Bạch Đào thật ra không muốn mua căn nhà này, nhưng nàng biết mình không có quyền lựa chọn.
Hơn nữa, hiện tại nàng chỉ muốn trốn khỏi cái nhà kia, có một căn nhà vẫn tốt hơn không, đúng không? Ít nhất là có một nơi.
Nàng đồng ý.
Đến lúc làm thủ tục vay tiền, nàng có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đây có phải là điều nàng muốn không? Vì sao khi có được, chỉ toàn khủng hoảng và lo lắng, hoàn toàn không có chút vui sướng nào?
【Tiến độ điều của 'Nói dối chi hoa' tăng 10%. . .】 "Được rồi nhé, bây giờ con vừa lòng rồi chứ, con hỏi xem có mấy ai quanh đây mua nhà cho con gái như con không, cũng chỉ có ba với mẹ là ngày ngày chiều theo ý con!"
Ba nàng ở một bên nói móc.
Bạch Đào ý thức được, những lời này sẽ luôn đi theo nàng.
Quả nhiên.
Ngày nào nàng cũng có thể nghe thấy.
"Ái da, cứ mỗi lần mẹ bảo với người ta là mẹ mua nhà cho con gái, ai cũng bảo sao hai bác còn mua nhà cho con gái, con gái chẳng phải sớm muộn cũng gả đi, cần gì nhà, hai bác chiều nó quá rồi!"
"Đã mua nhà thì con nên tự trả tiền nhà, ba mẹ cũng không có tiền trả đâu, con nên ra ngoài tìm việc đi?"
"Nhà cũng mua cho con rồi, con xem muốn gì mà không được, ngày nào cũng trưng ra cái mặt thối, sao hả? Ba mẹ nợ con à?"
Bạch Đào bị bệnh.
Bác sĩ bảo nàng đã lâu không được nghỉ ngơi.
Cha mẹ hết sức kinh ngạc, sao lại thế được?
Bác sĩ hỏi Bạch Đào, Bạch Đào nói nàng m·ấ·t ngủ.
"Ừm. . . Theo ta thì hai vị nên đưa con bé đến khoa tâm thần khám xem sao, hoặc tìm bác sĩ tâm lý, kiểm tra xem có bị chứng lo âu hoặc trầm cảm không, m·ấ·t ngủ của con bé chắc là do áp lực tâm lý."
Bác sĩ nói xong rồi đi, để lại cha mẹ nàng với vẻ mặt khó coi.
Ba nàng định nói gì đó thì bị mẹ ngăn lại.
"Được rồi, đi thôi con, mẹ đưa con đi khám bác sĩ, mẹ thấy con cũng lo lắng nhiều, con đừng tự tạo áp lực cho mình quá, dù con không trả nổi tiền nhà, chẳng lẽ ba mẹ lại bỏ mặc con? Chỉ là con nói sớm là con áp lực lớn thì ba mẹ đã không mua nhà cho con nhanh như vậy."
Họ vừa nói, vừa đưa Bạch Đào đến khoa tâm thần lấy số.
Làm trắc nghiệm rất nhanh, kết quả cũng rõ ràng.
"Cái này là chứng rối loạn lưỡng cực nặng, rất nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng."
Bác sĩ vừa nói một câu, cha mẹ nàng đã bắt đầu lo lắng.
"Sao có thể chứ? Bình thường con bé chỉ khó chịu một chút, nhìn ngoan ngoãn hiểu chuyện lại còn im lặng, sao lại bị trầm cảm được?"
"Là rối loạn lưỡng cực, hưng cảm và trầm cảm đan xen, không phải đơn thuần là trầm cảm." Bác sĩ chỉnh lại một chút.
"Hưng cảm à, thảo nào nó hay p·h·át cáu, từ bé đã vậy rồi, thì ra là có bệnh." Hai người bừng tỉnh ngộ.
"Vậy bác sĩ có chữa được không? Tính nó vốn hay cáu gắt, mấy hôm trước còn đòi t·ự· ·s·á·t nữa chứ, vừa nói nó một câu thôi là nó đã gào lên như một người đ·i·ê·n."
Bạch Đào ở bên cạnh, cảm xúc đã bắt đầu dâng lên.
Cảm xúc của bác sĩ cũng muốn bùng nổ.
Ông lạnh lùng nhìn họ.
"Hai vị có muốn làm rõ một chuyện không, không phải con bé có bệnh mà là hai vị có bệnh, là hai vị có bệnh ép nó thành ra thế này!"
"Anh nói thế là sao? Ai ép nó, mấy hôm trước chúng tôi vừa mới mua nhà cho nó đấy! Chúng tôi chiều nó gần như không có giới hạn ấy chứ!" Ba nàng lập tức phản bác.
"Đúng đấy, cái tính nóng nảy này chắc chắn là do trời sinh, từ bé nó đã thế rồi." Mẹ nàng cũng nói.
Bác sĩ: ". . ."
Bác sĩ: "Không ai là trời sinh đã nóng nảy cả, với lại tôi đã bảo, con bé bị rối loạn lưỡng cực! Nghe mấy người nói hai câu này thôi ai mà không phát điên lên mới lạ!"
Ông cũng muốn nổi nóng đến nơi.
"Được rồi, hai vị ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện với con bé."
Bác sĩ cắt ngang lời của hai người còn muốn nói tiếp, trực tiếp đẩy họ ra rồi đóng cửa lại.
Khoảnh khắc hai người ra ngoài, vai Bạch Đào rung lên rồi bật k·h·ó·c.
Nàng căn bản không k·h·ố·n·g chế được chính mình, muốn bản thân đừng k·h·ó·c, nhưng lại n·g·ư·ợ·c lại nức nở càng lớn.
"Đừng kìm nén bản thân, khổ sở thì cứ k·h·ó·c đi, đây không phải lỗi của con, có bố mẹ như thế thì biết làm sao, con đã rất tốt rồi."
Bạch Đào k·h·ó·c không thể kiềm chế, gần như nghẹn ngào, đầu óc nàng trống rỗng, không cảm nhận được bất cứ điều gì bên ngoài nữa.
Bác sĩ rót cho nàng một cốc nước, nàng theo bản năng uống, nước rất nóng, nhưng sau khi uống xong, lại trấn an cảm xúc rất tốt.
Đợi đến khi Bạch Đào dần bình tĩnh trở lại, bác sĩ mới mở lời.
"Tình huống của con, muốn bố mẹ con phối hợp điều trị, xem ra khó, nên tôi chỉ có thể nói với con thôi."
Bác sĩ thở dài.
"Đầu tiên con phải hiểu rõ, con là một con người trước đã, sau đó mới là con của họ, đừng để họ nói gì con cũng làm theo, con phải hỏi chính mình muốn làm gì."
"Tiếp theo, con phải học cách đ·ộ·c lập, đ·ộ·c lập về tinh thần và c·ắ·t đứt khỏi họ, đừng dựa dẫm vào họ nữa, đừng cố gắng tìm kiếm tình thương từ họ, có những người trời sinh không xứng làm cha mẹ, họ không thể cho con thứ tình yêu con muốn, con phải học cách tự cho mình."
Bạch Đào mờ mịt nhìn ông.
"Con làm thế nào để tự cho mình?"
"Rất đơn giản, đừng để bản thân phải chịu uất ức, rời xa những mối quan hệ thân m·ậ·t có vấn đề, con cảm thấy bất an và đau khổ trong một mối quan hệ, thì tức là người đó có vấn đề, đừng ở bên họ nữa."
"Tìm xem những điều con yêu t·h·í·c·h, làm những điều con yêu t·h·í·c·h, con có yêu thích gì không?"
"Con. . . Con yêu t·h·í·c·h vẽ tranh."
"Vậy thì vẽ đi!"
"Nhưng con vẽ không đẹp, con không làm được. . ."
"Vậy nên đó là điểm thứ hai, đừng bao giờ phủ nh·ậ·n bản thân, thế này đi, tôi cho con một cái gương, mỗi ngày trước khi đi ngủ và sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên con làm là soi gương nói ba lần: Tôi nhất bổng."
Bác sĩ vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra một cái gương nhỏ bằng nhựa plastic ba lớp.
Trong không gian hộp đen, Bạch Trà nhìn cái gương trong tay bác sĩ, lại nhìn kỹ tấm bảng tên của bác sĩ.
Tên bác sĩ: Quế Mịch.
Bạch Trà: ". . ."
Nàng liếc nhìn mặt quỷ pixel một cái.
Đối phương bất ngờ bắn một trái tim pixel về phía nàng.
Bạch Trà: ". . ."
Tôi cảm ơn ngài!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận