Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 132: 【 ám hoài quỷ thai 】 thôn trưởng ngài hảo (length: 9422)

Sau khi Kim Kiều rời đội ngũ thì có chút hối hận.
Hơn nữa nàng lại đi vào trong thôn.
Những người trong thôn này đều rất kỳ quái.
Một đám thật sự không giống người sống.
Mặc dù có khả năng thật không phải là người sống.
Kim Kiều muốn quay về, nhưng màn hình lại nhìn ra hành động của nàng, còn mắng nàng.
Nàng tự nhủ không muốn bị màn hình ảnh hưởng, nhưng lại không nhịn được mà nhìn màn hình.
Đỗ Văn nói không sai, nàng thích xem trực tiếp thật.
Vào game đã ba năm, nàng không có gì trong thực tại cả.
Nàng cũng từ bỏ hết mọi thứ trong thực tại, rồi dấn thân vào trong game.
Nhưng ở đây quá nhàm chán, chỉ là một thị trấn nhỏ như vậy.
Nên nàng bắt đầu xem livestream của người chơi khác.
Lúc đầu cũng không định trở thành 'bàn phím hiệp', nhưng cho đến một lần xem trực tiếp, nàng phát hiện dưới sự ảnh hưởng của màn hình, người chơi kia lại thật sự đi chịu chết.
Đã ở trong game lâu như vậy, quen với cảnh người chết, những cảnh tượng máu me cũng không làm bọn họ thấy sợ.
Ngược lại còn thấy hưng phấn.
'Ngươi xem, ta đứng cách màn hình mà vẫn có thể khống chế sinh tử của ngươi.' Điều này khiến những người đã mất tất cả vì game, trở nên sa đọa, ngày ngày sống trong lo lắng đề phòng lại tìm thấy một kiểu an ủi khác.
Kim Kiều cũng gia nhập một công hội, trong công hội, mọi người đều trong tình cảnh tương tự.
Thỉnh thoảng, họ sẽ tụ tập lại để xem trực tiếp, xem người chơi trong đó chật vật đến cỡ nào.
Vận may của nàng vẫn luôn có thể nói là khá tốt, cùng ở trong game, nàng cũng ít nhiều có thể tìm người chơi để cùng nhau 'ôm đoàn'.
Kỹ năng riêng của nàng chỉ có một, tên là 'Không Tiếc Mạng Sống'.
Chỉ cần tìm được người chơi để thành đoàn, bất kể đối phương thật lòng hay giả dối, nàng đều có thể dùng kỹ năng này lên người đối phương.
Đối phương sẽ vì nàng mà không tiếc mạng sống, sẵn sàng hi sinh bản thân.
Ban đầu, nàng còn tìm nữ sinh, nhưng dần dần, nàng thấy chiến lực của nữ sinh quá kém, hơn nữa có vài cô còn rất giỏi dụ dỗ người khác.
Nên nàng càng ngày càng ghét người chơi nữ.
So với hai tỷ muội kia.
Đặc biệt là cô chị, sự tồn tại của nàng đã cướp đi sự chú ý của tất cả mọi người.
Kim Kiều càng nghĩ càng giận, đến khi nhận được thông báo tiến độ nhiệm vụ 50%, tỉnh táo lại thì đã thấy mình đến cửa thôn.
Nàng cau mày, quay người lại đi về phía trong thôn.
Bên cạnh thôn có một dòng suối nước chảy qua.
Khi đi ngang qua, Kim Kiều thấy một đôi tay.
Đôi tay kia lộ ra màu xám xanh, móng tay đỏ như máu, khẽ rung trong nước, như thể đang vẫy gọi.
Nước suối trông rất bẩn, trên mặt có không ít vật nổi.
Thật ra cũng không thấy rõ lắm, tất cả đều thấy không rõ, chỉ có đôi tay kia là rõ ràng đến thế.
Kim Kiều có thể nghe thấy tim mình đang đập thình thịch.
Nàng hét lên một tiếng rồi bắt đầu chạy.
Nhưng càng chạy, nàng càng đến gần dòng suối, nàng cố đi theo hướng ngược lại, nhưng như thể có lực hút đang kéo nàng lại.
Một chân nàng đã giẫm lên đất ẩm ướt.
Một bàn tay nhẹ nhàng túm lấy mắt cá chân nàng, rồi mạnh mẽ kéo.
Kim Kiều lại hét lên, thậm chí còn quên mất mình thật ra có rất nhiều đạo cụ bảo mệnh.
...
Các người chơi rời khỏi sân.
Hơi nước bên ngoài vẫn còn rất nặng, nặng đến nỗi hít thở thôi cũng như hút rất nhiều nước vào.
Nhưng không ra thì cũng không được, mùi trong phòng quá khó ngửi.
Từ Sanh Sanh và mấy người chơi khác đều đã ói ra hết rồi, nếu không phải vì trong bụng không có gì, thì trong phòng còn thê thảm hơn nữa.
Mọi người tính đi dạo quanh trong thôn xem sao.
Những người trong thôn lúc này như đã về nhà hết cả rồi, trên đường trống trơn, chỉ có những chiếc đèn lồng đỏ tung bay dưới mái hiên mỗi nhà.
Nhưng...
Bạch Trà chú ý đến những chiếc đèn lồng kia.
Hơi nước nặng như thế, mà đèn trong lồng vẫn cứ cháy tốt.
Giấy dán bên ngoài lồng đèn cũng không bị ướt.
Đỗ Văn chú ý thấy ánh mắt của nàng, cũng liếc nhìn chiếc đèn lồng đỏ.
"Mấy chiếc đèn này, e là làm bằng chất liệu đặc biệt đấy..."
Nói là thế, nhưng không ai dám đến gần xem xét.
Bạch Trà vẫn luôn quan sát địa hình và nơi ở trong thôn.
Dù sao thì nơi ở của thôn trưởng, cũng phải tốt hơn những người khác chứ.
Rốt cuộc cũng là 'quan' trong thôn mà.
Quả thực có một hộ gia đình có sân khá lớn.
Bạch Trà đi tới gõ cửa.
Mấy người chơi khác cũng đi theo.
Gõ một lúc lâu mà bên trong dường như không ai đáp lại.
Ngay khi Bạch Trà đang cân nhắc xem có nên trèo vào luôn không thì cửa 'cọt kẹt' một tiếng mở ra.
Nhưng chỉ mở một khe cửa nhỏ, một lão nhân đứng sau khe cửa nhìn bọn họ.
"Các ngươi có chuyện gì sao?"
Bạch Trà cười, chỉ vào mấy người chơi đằng sau, trên người họ đều bị thương không nhẹ.
Dù mọi người đã băng bó qua, tạm thời không có gì đáng ngại, nhưng nhìn vẫn rất thảm.
"Xin hỏi ông là thôn trưởng sao? Ta muốn hỏi là trong thôn có trạm xá không, bạn ta bị thương, hôm nay lại ẩm ướt, sợ bị nhiễm trùng, muốn đi băng bó một chút."
Lão nhân nghe vậy, mắt lướt qua trên người bọn họ.
"Không có trạm xá."
Giọng điệu kỳ lạ, lạnh lùng cự người ngàn dặm, còn mang theo ác ý che giấu.
"Vậy ông là thôn trưởng rồi, ta thấy sân nhà ông cũng khá rộng, có thể cho chúng tôi chờ một lát được không? Sân chúng tôi vừa có rắn bò vào, thật sự là không dám ở lại trong đó."
Bạch Trà thấy ông không phủ nhận câu hỏi đầu tiên, dứt khoát 'leo lên' theo cái cột mà 'trèo' theo luôn.
Lão nhân lạnh lùng liếc nhìn nàng, lập tức muốn đóng cửa lại.
Bạch Trà chặn con dao ngang qua, giữ cửa lại đồng thời, mũi dao chĩa thẳng vào mi tâm của lão nhân.
Trên mặt nàng vẫn tươi cười dịu dàng, ngọt ngào.
"Cho chúng tôi ở lại một lát thôi, có mấy vấn đề muốn hỏi ông, ông xem có được không?"
【 ây này...】 【 thôn trưởng: ngươi xem ta dám không được sao?】 Mặt lão nhân gượng gạo, có lẽ là do hơi không tình nguyện còn chút sợ hãi, trông quá cứng đờ.
Cửa cuối cùng cũng mở ra.
Một mùi mục nát xộc vào từ sân.
Mấy người chơi đi vào.
Cỏ dại trong sân mọc um tùm, hoàn toàn không giống nơi ở có người cư trú lâu dài.
Lão nhân chắp tay sau lưng, đi phía trước.
Đến phòng khách, từ căn phòng bên cạnh một người đàn ông trung niên bước ra.
"Ba, mấy người này đến đây làm gì?"
Người đàn ông trung niên vừa thấy bọn họ, đã nhìn bằng ánh mắt mang oán ghét.
Lão nhân không nói gì, chỉ liếc nhìn con dao mổ heo trong tay Bạch Trà.
Người đàn ông trung niên kia cũng thấy, anh ta không sợ, ngược lại còn có chút tức giận, cơ mặt cũng cứng đờ y như thế.
"Mày cầm dao tới nhà chúng ta làm gì, mày là ai, đồ tiện nhân, lũ đàn bà các người đúng là làm loạn trời đất..."
Những chữ cuối cùng còn chưa dứt lời, dao trong tay Bạch Trà đã bay ra, cán dao quấn tơ hoa, dao mổ heo xoay một vòng trên không, rồi lướt qua đầu người đàn ông trung niên.
Một mảng tóc của anh ta rơi xuống ngay lập tức, đồng thời cạo sạch một mảng da đầu, nhưng không có máu chảy ra.
"Nha, ngại quá, lần đầu dùng như này không quen lắm, độ chính xác không đủ, làm tổn thương anh rồi, vốn chỉ định cạo trọc đầu cho anh thôi."
Bạch Trà cười toe toét nhìn anh ta, nụ cười thuần khiết như đóa bạch hoa giữa mùa xuân.
Người đàn ông trung niên ôm đầu, hoảng sợ trở về phòng.
Nụ cười của Bạch Trà trong nháy mắt tắt lịm, đôi mắt hơi nheo lại.
Mấy người dân làng này... quả nhiên có vấn đề, dường như đều đã chết cả rồi.
Nàng lại một lần nữa nhìn về phía thôn trưởng, rồi lại lộ ra nụ cười nhu thuận.
- Trong nước có tay, và bất luận đi thế nào, đều không ngừng tiến về phía nước, đó là giấc mơ thật của ta, là hai giấc mơ, lần nào ta cũng phải liều mạng tỉnh dậy, không dám ngủ tiếp.
Thật ra còn có giấc mơ thứ ba nữa là ta đã nhìn thấy rõ nàng ta trông thế nào, mặc y phục đỏ, trên người có rất nhiều thứ lộn xộn, đi chân trần, hai tay rũ xuống như ở trong nước, trông giống nhau y như đúc.
Ba ngày liền mơ thấy giấc mơ như thế.
Cứu mạng, lúc đó vừa hay là ngày 14 tháng 7 âm lịch, sợ đến nỗi ngày hôm sau tôi liền đi thắp hương cúng ông Táo, quả thực đêm đó tôi không có mơ thấy cái bóng ma dưới nước đó nữa, mà lại mơ thấy bộ xương khô... May mà qua ngày rằm tháng 7 thì không sao nữa rồi =_= Cái kiệu hoa kia cũng là một giấc mơ, trong mơ tôi đang đi xe, đối diện một chiếc kiệu hoa, màu đỏ, cô dâu bên trong xinh thật đấy, nhưng quan trọng là lại còn bay cả tiền giấy, 'Ngọa Tào', tôi liền cấp tốc 'cua' một đường khác luôn.
Nên nói, ngày nào cũng mơ thấy mấy giấc mơ như vậy, không viết ra thì thật đáng tiếc (Hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận