Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 435: 【 trăm hoa đua nở 】 một khoả trái tim (length: 8217)

Trò chơi bên trong năng lượng đặc biệt có thể là cái gì?
Một số sức mạnh siêu nhiên?
Ở đây tìm không thấy, có phải hay không bởi vì thế giới này cũng tồn tại bên trong và ngoài thế giới?
Cho nên ở thế giới bên ngoài dù tìm thế nào cũng không thấy.
Vậy thì cái thứ khiến thực vật biến dị có ý nghĩa đấy.
Người chơi tìm kiếm một vòng không có kết quả, lại rơi vào tình cảnh lúng túng.
Càng nghĩ, mọi người dứt khoát ngồi xuống ăn đồ.
Không tìm thấy thì thôi.
Để không bị thực vật nghe lén được tín hiệu, bọn họ với căn cứ cũng cắt liên lạc.
Chỉ có thể nói căn cứ phái bọn họ đến, vốn dĩ đã có ý định một đi không trở lại.
Bạch Trà cũng dứt khoát tìm một căn phòng hư hại không quá nghiêm trọng, dùng tơ gai đan thành một cái võng để ngủ.
Nàng còn lấy bịt mắt ra, nhưng do dự một chút, không đeo vào.
Nếu như chỉ trong giấc mơ mới có thể vào thế giới bên trong thì đeo bịt mắt vào có thể sẽ bị ngăn cách.
Thực ra nếu tinh thần không mệt mỏi đến mức nào đó, chìm vào giấc ngủ là rất khó.
Nhưng chỉ cần nằm thì cũng sẽ ngủ được.
Trong lúc lơ mơ bắt đầu nảy sinh buồn ngủ, nàng chợt nghe thấy cây dương nói chuyện.
"Ngươi ngủ làm gì?"
Bạch Trà: "..."
Bị đánh thức là một chuyện thực bực mình.
Đặc biệt là lúc sắp ngủ trong trạng thái thả lỏng, có chút động tĩnh, nàng sẽ bị làm tỉnh.
Rất tốt, cây dương này hiện tại đã vào sổ đen của nàng.
"Giả bộ ngủ một lát, tiện thể tách ra khỏi những người kia, ngươi để mắt những nhân loại kia xem có động tĩnh nhỏ nào không."
Nói xong nàng lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nhưng rất tiếc, nàng là người một khi bị đánh thức thì không ngủ lại được.
Bạch Trà im lặng mở mắt.
Thôi vậy, lúc này cũng không thực sự buồn ngủ, chờ đến tối hãy tính.
Dù sao còn nhiều thời gian.
Nhưng nàng cũng không đi ra ngoài, mà chỉ ngẩn người.
Thẩm Khinh Trần có thành công không? Nếu thất bại thì nàng có phải cũng sẽ biến mất?
Ngay cả thành công, thì nhất định sẽ được ở lại sao?
Rốt cuộc rời khỏi trò chơi có nghĩa biến thành người bình thường, không bị những thứ này ràng buộc, không cần ngày nào cũng lo sợ, vừa phải lo cuộc sống, lại vừa phải bận tâm đến trò chơi.
Có lẽ như vậy, nàng còn nhớ đến trò chơi không?
Nếu còn nhớ, vậy không có hạn chế của trò chơi, nàng có thể nói ra những điều này.
Có nhiều thứ tự nhiên sẽ rối loạn.
Nếu trò chơi vẫn tiếp tục hạn chế, vậy chẳng phải vẫn không thể thoát khỏi cái bóng trò chơi?
Nên Bạch Trà nghĩ ra được kết quả tốt nhất, đơn giản cũng chỉ là người chơi bị xóa hết ký ức liên quan đến trò chơi, trở về cuộc sống bình thường.
Nếu vậy, giữa nàng và Thẩm Khinh Trần còn có mối liên hệ lớn nào nữa sao?
Nhưng nếu chỉ như vậy thì còn dễ nói.
Đấy đều không là vấn đề.
Vấn đề là đó là kết quả tốt nhất mà nàng nghĩ ra, vậy nếu như dù có qua được màn thì Thẩm Khinh Trần cũng sẽ theo thế giới này biến mất sao?
Rốt cuộc trò chơi có thể tùy tiện xóa bỏ một người khỏi thế gian này, còn xóa đi cả ký ức liên quan đến TA.
Qua màn thoát khỏi trò chơi, chẳng phải cũng đồng nghĩa chỉ có bị xóa sổ mới có thể thoát khỏi sao?
Vậy nên đây đích thực là vấn đề tất cả người chơi quan tâm.
Chỉ là trò chơi, có lẽ cũng sẽ không cho bọn họ biết đáp án.
Thời gian chậm rãi trôi qua, màn đêm rất nhanh buông xuống.
Bạch Trà cuối cùng cũng có chút bồn chồn.
Để phòng bất trắc, nàng còn báo trước một tiếng với cây dương.
"Mấy người kia cẩn thận lắm, ban ngày không có động tĩnh gì, vậy thì buổi tối có khả năng có động tác đấy, nhất định phải xem cho kỹ, cũng đừng phát ra tiếng động gì, trong bọn họ có người có thể bắt được tín hiệu đặc biệt."
"Được!"
Không cần Bạch Trà nói, cây dương cũng sẽ để mắt đến những nhân loại đó.
Bạch Trà chỉ là sợ cây này lúc nàng sắp ngủ lại hét lên một tiếng.
Vốn nàng muốn mua nút bịt tai, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cây dương cũng đâu phải trực tiếp mở miệng, mà nó nói chuyện trong đầu nàng.
Không bình thường.
Bạch Trà dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chiếc kẹp tóc cánh bướm trên tóc nàng, nhẹ nhàng động đậy cánh.
Bạch Trà đứng ở căn cứ thứ hai.
Nơi này với ban ngày không có gì khác biệt.
Mà nàng vô cùng rõ, đây là mơ.
Nàng từ trong phòng đi ra, nhìn hướng vị trí của trái tim sinh mệnh.
Lần này, nàng nhìn rất rõ, có ánh huỳnh quang màu xanh nhạt, từ sâu trong lòng đất tỏa ra ngoài.
Cây dương đang ngủ say.
Hiển nhiên những cây cối này tạm thời không có khả năng mơ.
Bạch Trà cũng không có đạo cụ hay sức mạnh nào.
Nhưng trái tim sinh mệnh vẫn có sức hấp dẫn với nàng.
Nàng đi tới, nhìn xuống dưới đất.
Ngoài ánh lục nhạt ra, không thấy gì, nàng dứt khoát tìm ít công cụ xung quanh, sau đó cẩn thận trèo xuống dưới.
Khi nàng càng xuống dưới, Bạch Trà cảm giác được một nỗi bi thương.
Đây không phải cảm xúc của nàng, mà là từ trái tim sinh mệnh kia phát ra.
Đến cuối hố sâu này, Bạch Trà nhìn thấy trái tim sinh mệnh.
Thật sự là một trái tim.
Được kết bằng những sợi dây leo mảnh cùng hình dáng trái tim người.
Chính giữa vị trí bên trong còn có một nụ hoa.
Là vinh quang buổi sáng.
Bạch Trà bản năng nhớ đến cây trong nhà, đến giờ vẫn chưa nảy mầm của mình.
Nàng đứng tại chỗ xem một lát, cảm thấy những cảm xúc tiêu cực truyền ra từ trái tim này càng lúc càng mãnh liệt, lúc đầu chỉ là bi thương, về sau còn có tuyệt vọng, đau khổ.
Nàng thậm chí cảm giác tim mình cũng trở nên khó chịu vô cùng.
Cho đến mắt phải đau nhói.
Cả người nàng giật mình, thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực.
Mắt phải khóa chặt trái tim dưới đất, mà trái tim kia, dường như cũng khẽ động đậy.
Bạch Trà cảm giác có thứ gì đó khóa chặt mình.
Hay nói đúng hơn là khóa chặt con ngươi mắt phải nàng.
Trái tim bỗng nhiên mất kiểm soát bắt đầu nhảy lên kịch liệt.
"Thanh Nguyệt, là ngươi sao?"
Trái tim chợt phát ra một câu như vậy.
Bạch Trà ngẩn người, sau đó có chút khó tin nhìn trái tim.
Đây là đồ vật liên quan đến phụ thân của nàng sao?
Giữa trái tim đã bắt đầu mọc ra những dây leo xoắn, vươn về phía mắt Bạch Trà, mà Bạch Trà không cách nào động đậy.
Con ngươi mắt phải từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào trái tim dưới đất.
Cho đến khi dây leo tới trước mặt.
Trong mắt phải bùng phát ánh đỏ rực, nghiền nát tất cả những dây leo đó.
Trái tim dưới đất khẽ run lên, cảm xúc càng trở nên kích động hơn.
"Thanh Nguyệt...Thanh Nguyệt...Ta tìm thấy ngươi rồi!"
Con ngươi mắt phải cũng đồng thời truyền cho Bạch Trà cảm xúc phẫn nộ.
Bạch Trà bị kẹt ở đây, cảm giác tim đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến nỗi muốn nổ tung.
Nàng đau đớn lên tiếng.
Con ngươi nhất thời dừng lại, bớt đi chút sức mạnh.
Thấy trái tim dưới đất lại định vươn dây leo ra, con ngươi đảo một vòng, trực tiếp tung một luồng sức mạnh hung hăng đập tới.
Trái tim trong nháy mắt bị đánh đứt một nửa.
Bạch Trà cũng đồng thời cảm thấy có sức mạnh nào đó dẫn dắt, kéo về cơ thể mình, thoát khỏi giấc mơ.
Nàng đưa tay che tim, trái tim nhảy loạn hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.
Nàng lại nằm lên võng, đưa tay sờ vào mắt phải.
Vậy nên lúc nãy đó là phụ thân sao?
Vì sao cả phụ thân và mẫu thân đều biến thành bộ dạng này?
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận