Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 316: Mẫu thân di vật (length: 7672)

Ba người trở về hiện thực.
Về phần trò chơi bên trong gây ra sóng gió kia liền không liên quan đến các nàng.
Lúc này đã hơn ba giờ chiều, thời tiết vẫn cứ nóng bức, thậm chí có thể nói hiện tại là thời điểm nóng nhất.
Bởi vì mặt đất bên ngoài đã bị phơi nắng.
Một số chỗ thậm chí không bình thường, nơi tiếp xúc với mặt đất trông không gian đều vặn vẹo.
Thẩm Khinh Trần định vé buổi tối, nàng không có ý định ở lại đây qua đêm.
Bạch Trà kỳ thực muốn giữ nàng lại, nhưng Thẩm Khinh Trần thực sự bận rộn.
Không kể là gia đình, con cái hay công ty, cũng như trò chơi.
Khi đến nhà cô, cô vừa mới mua dưa hấu mới.
"Các con đến đúng lúc, ta đang nói để Từ Sanh Sanh về lấy rồi mang dưa hấu qua cho các con đấy."
Từ Sanh Sanh: "..."
Con đây chính là nói trời nóng thế này, có thể xót thương chút cho một học sinh lớp 12 này không?
Mạng của Từ Sanh Sanh cũng là mạng mà mẹ!
Nhưng nghĩ lại, người ta là khách với bệnh nhân, quả thực con phù hợp hơn.
Từ Sanh Sanh rưng rưng ăn một miếng dưa hấu lớn.
Đáng tiếc Bạch Trà không ăn được, cũng không phải vì phẫu thuật không được ăn, mà là vấn đề thể chất của nàng dễ bị tiêu chảy, dạ dày hiện tại đang yếu.
Sau phẫu thuật, nàng còn có chút dính ruột.
"Mà sao các con lại về đây là để lấy gì à?"
Cô khá bất ngờ khi các nàng đến giờ này, bên ngoài đang rất nóng.
"Bởi vì..."
Từ Sanh Sanh định nói về chuyện tượng Phật, thì bị Bạch Trà cắt ngang.
"Cô ơi, hôm nay con ở nhà dọn dẹp được một thứ, là một tượng Phật bằng thạch cao, Sanh Sanh nói nó cũng thấy ở đây rồi."
Cô sững người, sau đó im lặng.
"Con có thể xem tượng Phật đó không?" Bạch Trà hỏi.
Cô không nói, vẻ mặt phức tạp, có vẻ đang suy nghĩ.
Lâu thật lâu, cô thở dài.
"Cô biết thế nào rồi con cũng có ngày hỏi, lần trước cô đã có dự cảm rồi..."
Cô đứng dậy, đi về phía phòng ngủ.
Một lát sau, cô cầm một chiếc hộp đi ra.
Từ Sanh Sanh tò mò vồ đến đầu tiên, bị cô cho một chưởng đẩy ra.
"Xéo ra, liên quan gì đến con, làm bài tập đi!"
Từ Sanh Sanh: "..."
Từ Sanh Sanh lại lần nữa ấm ức ăn một miếng dưa hấu lớn.
"Con không đấy, hôm nay con không làm!" Nàng nói không rõ, giọng lại nhỏ.
Cô liếc mắt nhìn nàng, mở hộp ra.
Trong hộp còn một hộp nhỏ, bên cạnh hộp nhỏ có một phong thư khá dày.
Cô đưa thẳng phong thư cho Bạch Trà.
"Đây là mẹ con để lại cho con, mẹ con nói, con không hỏi thì cái này không cho, đợi đến khi con hỏi tượng Phật này, trong đây có sổ tiết kiệm và một căn phòng nhỏ, con có thể đi sang tên."
Bạch Trà sững người.
"Oa, bao nhiêu tiền đấy? Căn nhà đấy à?" Từ Sanh Sanh liền thò đầu sang.
Cô chán ghét liếc nhìn nàng, nói: "Tiền thì chắc cỡ mười mấy vạn, có thể hiện tại có một ít tiền lãi rồi, còn nhà là nhà cũ của ông ngoại con."
Bạch Trà có chút ngẩn ngơ.
"Về phần mẹ con sao lại nhất định chờ đến khi con hỏi mới cho con, có lẽ con tự xem rồi sẽ biết."
Cô thở dài rồi đưa hộp nhỏ kia cho Bạch Trà.
"Trong đây là tượng Phật đó."
Bạch Trà nhận lấy, mở ra, bên trong quả thật là một tượng Phật thạch cao giống hệt.
"Mẹ con có nói gì nữa không?"
Cô im lặng rồi mở miệng: "Không."
"Nhưng mà bộ dạng mẹ con rõ ràng giống như còn muốn nói." Lúc này, năng lực quan sát của Từ Sanh Sanh rất mạnh.
"Ăn dưa hấu của con đi!" Cô giận nói.
Từ Sanh Sanh hừ hừ hai tiếng, tiếp tục gặm dưa, nhưng vẫn dựng thẳng tai lên.
"Mẹ con đúng là không nói gì, cô chỉ là muốn nói... trên người mẹ con chắc hẳn có rất nhiều bí mật."
Cô nhìn Thẩm Khinh Trần.
Thẩm Khinh Trần cười, nói: "Vậy tôi tránh mặt một chút được không?"
"Thôi đi, vừa nhìn là biết cô cũng một ruột." Cô thở dài sâu sắc.
"Con... Cô vừa thấy con lần đầu tiên, liền giống như thấy mẹ của Bạch Trà vậy."
Mà việc Bạch Trà kết bạn như vậy cũng đủ để chứng minh Bạch Trà có khả năng đã đi trên con đường giống mẹ nàng.
"Cô không biết các con đều thế nào, cũng khó nói... nhưng cô biết, chuyện này chắc chắn rất nguy hiểm."
"Mẹ con và ba con, hẳn là cùng đi, cô cũng không nhớ rõ từ bao giờ nữa, dù sao cô không hay thấy họ, ngẫu nhiên nhìn thấy họ, luôn cảm thấy họ rất tang thương."
Đáy mắt cô mang một tia hoài niệm.
"Con biết không? Cô vừa nhìn là biết, cô và họ không cùng thế giới, cô là người bình thường, nhưng họ không phải."
Cô hơi xúc động.
"Mong ước duy nhất đời này của cô là có thể nhàn rỗi thảnh thơi, mỗi ngày cùng người đánh bài trò chuyện bát quái, nhưng ba mẹ con không phải vậy, ba con vốn dĩ thành tích rất tốt, là sinh viên đại học, mẹ con cũng vậy, hai người là bạn đại học."
"Khí chất của bọn họ không phù hợp với cái thành phố nhỏ này."
"Nhưng kỳ lạ là, họ cũng không đi ra ngoài, cô còn nghĩ họ làm cái gì đó như đầu tư cổ phiếu... Dù sao không hay thấy họ ra ngoài, nhưng có vẻ kiếm được tiền."
"Mãi về sau con sinh ra, họ ở nhà nhiều hơn, cũng thường xuyên đem con tới chỗ cô, cô mới cảm thấy trên người họ có điểm lạ."
Cô nhìn Bạch Trà.
"Nói không ra, nhưng chắc có liên quan đến quỷ thần các thứ, con biết lúc con sinh ra không, cô lúc ấy làm một giấc mơ, cô mơ thấy mẹ con mình đầy máu, bụng bầu một bên đánh nhau với người, một bên sinh con ra, cuối cùng giao con lại cho cô, làm cô hết hồn."
Từ Sanh Sanh xen vào: "Nhưng mà sao vừa đánh nhau vừa sinh con được ạ, đứng sinh thì bé có bị ngã xuống đất không? Với lại lúc đánh nhau phải có người đỡ em bé chứ? Vậy lỡ như em bé vừa ra là chết rồi sao?"
Cô: "..."
"Đấy chỉ là một giấc mơ thôi! Mẹ nó con ở bệnh viện sinh mổ! Hơn nữa chị con bây giờ đang sống rất tốt, con nói gì vậy, ta thấy chỉ có con là ngốc, thầy thuốc đỡ đẻ gắp cho con đầu bị đơ ra thì có!"
Cô muốn tức chết, cho Từ Sanh Sanh một phát vào lưng, làm Từ Sanh Sanh nhăn nhó.
Từ Sanh Sanh ủy khuất co rúm lại.
"Tại cô kể cái giấc mơ đó nên con muốn hỏi chi tiết mà..."
Cô hít sâu một hơi, tự nhủ con gái đã học lớp 12, không thể đánh được nữa, lớn rồi, có lòng tự trọng.
"TỪ! SANH! SANH!"
"Dạ!" Từ Sanh Sanh vừa lớn tiếng trả lời, vừa đứng dậy né tránh đòn tấn công của mẹ.
"Tôn gia gia đang ở đây!" Nàng mở miệng liền nói.
"Từ Sanh Sanh —"
Cô tức giận trừng mắt, cầm dao gọt trái cây trên bàn.
"Con đi làm bài tập!"
Từ Sanh Sanh chuồn mất.
"Mày chờ đó cho tao!" Cô thả lời độc địa, quyết định đợi khách đi rồi sẽ đánh cho nàng một trận.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận