Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 478: 【 đừng xuyên hồng y 】 tách ra hành sự (length: 7764)

"Vậy nên tiến độ của ngươi nhanh như vậy là vì lôi người khác vào à?"
Trương Kha Manh sau khi nghe Bạch Trà nói cũng nhận ra sự khác biệt giữa hai người bọn họ.
"Nhưng mà chẳng phải điều đó cũng có nghĩa là kịch bản bên ngươi cũng đẩy nhanh hơn?"
"Khó nói... Thực ra ta càng tò mò sau khi trò chơi được nâng cấp hoàn chỉnh sẽ như thế nào."
Thật tình mà nói, trước mắt đang ở trạng thái phó bản thì không xem được manh mối gì khác.
Trương Kha Manh nhìn điện thoại của mình.
"Vậy bây giờ chúng ta đi ra ngoài sao? Thật ra lúc ta mới đến đây cũng đã gặp nguy hiểm rồi."
Nàng kể lại những gì mình đã trải qua.
"Ta đã dùng một đạo cụ phòng ngự, có lẽ là do giai đoạn đầu nên đối phương tạm thời chưa bộc lộ ý định tấn công, sau khi dùng xong thì nàng ta liền biến mất."
"Vậy ra ngoài thôi, chúng ta tách nhau ra."
Bạch Trà mở giao diện Wechat.
"Hai ta kết bạn rồi liên lạc bất cứ lúc nào, với cả tên trong trò chơi của ta là Vương Kiến Cương, đừng gọi sai đấy."
Trương Kha Manh gật đầu.
"Nhân vật của ta tên Lâm Tiểu Ngư, à phải, hay là ta đưa dù cho ngươi nhé?"
Bạch Trà nhìn chiếc dù đen của nàng.
"Thôi đi, ta ra cửa hàng tiện lợi mua, ngươi về đi."
Dù che mưa ở cửa hàng tiện lợi là loại trong suốt, Bạch Trà định mua loại đó.
Dù đen này trong phim kinh dị cũng là một yếu tố phổ biến, nhìn đã thấy xui xẻo rồi.
Trương Kha Manh lờ mờ nhận ra ý của Bạch Trà, im lặng một lát.
Thôi vậy, thật ra cô cũng thấy cầm dù đen đáng sợ.
Cửa hàng tiện lợi ngay bên cạnh, đi xuyên dưới mái hiên là tới, cũng không cần gặp mưa.
Nhưng bên ngoài trời mưa rất to, đi vài bước là Bạch Trà đã cảm thấy tất chân của mình bị nước bắn ướt.
Đến cửa hàng tiện lợi rồi, Bạch Trà định mua dù thì phát hiện Phạm mưa và Đường Ái Lệ vẫn chưa đi, các nàng đang ngồi trong cửa hàng ăn đồ.
Hai người nhìn thấy Bạch Trà thì hơi xấu hổ.
Rốt cuộc, các nàng vừa mới bỏ rơi người ta.
Bạch Trà vẫn rất thân thiện chào hỏi bọn họ, sau đó hỏi nhân viên cửa hàng còn dù không.
"Xin lỗi nhé, cây dù cuối cùng đã bán rồi, vừa nãy hai cô kia mua thì cũng chỉ còn một cây, hôm nay trời mưa đột ngột quá, nhiều người đến mua dù lắm."
Nhân viên cửa hàng áy náy, chỉ vào cái kệ không còn cây dù nào.
Bạch Trà đành bất lực nói: "Thôi vậy... Thế tôi gọi đồ ăn rồi chờ ở đây một chút được không?"
"Được chứ, cô có thể đợi ở đây bao lâu cũng được, chỗ chúng tôi là cửa hàng tiện lợi 24 giờ mà."
Thế là Bạch Trà gọi một phần lẩu Oden, ngồi xuống bàn cạnh Đường Ái Lệ và Phạm tỷ.
Đường Ái Lệ hỏi: "Sao chỉ có một mình cô vậy, bạn cô đâu?"
Bạch Trà do dự một chút, nói: "Hai người bọn tôi định tách nhau ra xem thử."
"Vì sao?" Đường Ái Lệ nghe vậy đã thấy đáng sợ.
Đang yên đang lành lại tách ra, nhỡ không gặp lại được thì sao?
"Bởi vì tiến độ của hai người bọn tôi giờ khác nhau rồi, bên tôi có vẻ nguy hiểm hơn một chút, còn quần áo của cô ấy lại rất... nên hai người vừa bàn với nhau thấy tách nhau ra vẫn tốt hơn, nhỡ mà cứ ở chung rồi gom đủ hết điều kiện thì có khi còn nguy hiểm hơn."
Đường Ái Lệ nghe câu này thấy cũng có lý.
"Đúng ha... Haizzz... Vậy cô về kiểu gì?"
"Tôi tính gọi xe rồi, lát nữa xe dừng trước cửa hàng là được."
Đường Ái Lệ gật đầu, không nói gì thêm.
Vừa nãy nói chuyện với Phạm tỷ cũng được Phạm tỷ khuyên can, quả thực cũng không muốn lo chuyện người khác nữa, bởi vì quá nguy hiểm.
Vậy nên nếu đã tách ra rồi thì cũng không cần thiết phải khuyên ở chung nữa.
Bạch Trà rất nhanh đã ăn xong đồ, rồi gọi xe.
Trời mưa, xe khó gọi, phải đợi mười mấy phút mới có một chiếc.
Thấy xe đã dừng trước cửa hàng tiện lợi, Bạch Trà đứng dậy.
"Hai chị, nếu có tin tức gì về truyền thuyết đô thị kia thì ngày mai nhớ nói cho em biết nhé, em về trước đây!"
Cô vẫy tay chào hai người, bước ra khỏi cửa hàng, lên xe taxi.
Phạm tỷ và Đường Ái Lệ chăm chú nhìn cô rời đi, rồi nhìn nhau.
Hai người cùng thở dài, không biết phải nói sao.
Hy vọng ngày mai còn gặp lại.
Về phía Bạch Trà, tuy chỉ dính chút mưa nhưng đêm nay nhiệt độ hạ thấp, lên xe đã hắt hơi.
Cô đọc số đuôi điện thoại của mình, tài xế nhập vào rồi lái xe.
Bạch Trà đặc biệt liếc nhìn người ngồi ghế trước, vì không nhìn rõ mặt nên chỉ thấy tóc và một phần gò má.
Là một người đàn ông trung niên, chỉ là tóc thấy bạc hơi nhiều.
Có thể là do vất vả hoặc do gien.
Ăn mặc áo thun trắng, nửa dưới dường như là quần đen.
Bạch Trà thu lại tầm mắt.
Trời mưa rất to nên cần gạt nước liên tục hoạt động, dù thế tầm nhìn vẫn bị hạn chế.
Trong xe mở điều hòa, Bạch Trà lại hắt hơi, chỗ bị ướt trên người thấy lạnh buốt.
Tài xế phía trước bèn ấn điều hòa xuống.
"Tôi tắt điều hòa đằng sau cho cô nhé, cô mới tan làm à?"
Mặc dù phần mềm vừa thông báo không muốn tài xế bắt chuyện với hành khách nhưng có lẽ tài xế này hay nói chuyện, không nhịn được vẫn lên tiếng.
"Trời mưa thế này, ban ngày trời trong xanh không một gợn mây, ai ngờ đến tối lại mưa như trút nước."
Bạch Trà nhìn mưa lớn bên ngoài, phụ họa: "Đúng là mưa to quá, hôm nay em không mang dù, trong cửa hàng cũng bán hết rồi."
"Hại, may mà sắp tan ca rồi, về nhà nhớ giữ ấm nhé."
Bạch Trà cười cười, dư quang thấy dây giày của mình bị tuột.
Giày của cô vốn màu trắng, nhưng vừa bị ướt nên giờ khó chịu vô cùng.
Cô cúi người xuống buộc lại dây giày.
Tài xế ngồi phía trước đột ngột phanh gấp một cái, hơi nghi hoặc ngoái đầu lại.
Bạch Trà im lặng sờ đầu, nhớ đến tiểu phẩm hài kia.
Đêm hôm khuya khoắt, tài xế chở khách, cô gái nọ cúi xuống buộc dây giày, tài xế nhìn qua tưởng đằng sau không có ai, lúc cài lại thấy có người ngồi đó, quay đầu lại không thấy.
Sau mấy lần phanh gấp như vậy thì cô gái kia hỏi ông ta làm gì đấy, có mỗi buộc dây giày thôi mà cũng buộc không xong.
Lúc đó coi tiểu phẩm đó Bạch Trà còn thấy buồn cười.
Sao, cô muốn biến thành người trong cuộc à?
Tài xế nghiêm túc nhìn kỹ mặt của Bạch Trà, rồi lại nhìn quần áo của cô.
Bạch Trà khó hiểu nhìn ông ta.
"Sao thế?"
Tài xế lắc đầu, muốn nói rồi lại thôi.
"Không có gì, tôi vừa buộc lại dây giày ấy mà..." Bạch Trà thực ra cũng nhìn ra là tài xế chắc là đã nhìn thấy thứ gì đó nên mới cố gắng giải thích một chút.
"Không phải vì cái đó, vừa nãy..."
Tài xế lại nhìn Bạch Trà một hồi, sau đó quay người tiếp tục lái.
Không biết trong đầu tài xế đang có cơn bão gì nữa, dù sao thì một lát sau ông ta lại lên tiếng.
"Thế này này, vừa rồi tôi mới nhìn qua, tôi cứ tưởng có một cô mặc váy đỏ tóc dài đang ngồi ở đó, nhìn âm u lắm, người đầy nước, giật mình một cái, chắc tại tôi nhìn hoa mắt."
- Nợ -1, còn lại 2+5 (hết chương này)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận