Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 147: 【 tên đề bảng vàng 】 từng bước ép sát (length: 8357)

Lý Thiểm Thiểm run rẩy cầm lấy bài thi.
Nàng nghĩ đến hành động vừa rồi của Quách Văn Hạo, dứt khoát cũng chơi ác.
Lúc đứng dậy, nàng làm bộ không vững, rồi trực tiếp ngã sấp mặt xuống đất.
Cánh tay trái của nàng lập tức gãy xương, tay đều biến dạng.
Nàng đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, miệng cũng chỉ còn tiếng kêu đau.
Vẻ mặt thầy giáo dạy Vật lý rất khó coi.
"Mời phụ huynh của Lý Thiểm Thiểm đến đưa con về, đừng làm ảnh hưởng đến việc học của các bạn khác!"
Nói xong, hắn đẩy mắt kính, vóc người rõ ràng gầy nhỏ nhưng lại toát ra khí chất cao 2m8.
Đôi mắt sắc bén của hắn đảo qua cả lớp.
"Hy vọng các ngươi chú ý đến thân thể của mình, thi đại học sắp đến rồi, ai trong các ngươi mà thân thể bị tàn phế thì việc thi đại học cũng tan tành, tự gánh lấy hậu quả!"
Nói rồi, hắn lại gọi tên Vương Gia Bằng.
Bởi vì có lời cảnh cáo kia ở trước, Vương Gia Bằng căn bản không dám giống hai người kia mà tự làm mình bị thương.
Dù sao thì một hai người bị thương thì không sao, nếu ba bốn người cùng bị thì vấn đề lại lớn chuyện.
Hắn chỉ có thể khó khăn ậm ừ nửa ngày.
"Xin lỗi thầy, bài này em không biết, nhưng em biết sai rồi, em nhất định sẽ nghiêm túc cố gắng học tập, cố gắng làm hết mấy bài mà em chưa làm được ạ!"
Thái độ của hắn rất thành khẩn, nhưng điều này cũng không làm thầy hài lòng.
"Vừa mới vào lớp lúc nãy, thầy dạy Toán đã nói với ta là em xuống dốc rõ rệt, rất nhiều bài không làm được, bài dễ như này em cũng không biết làm, thời gian qua em học cái gì? Em làm cái gì? Em có xứng đáng với ba mẹ em không? Em có xứng đáng với ba mẹ vất vả làm việc để em ăn học không?"
Lời thầy Vật lý nghiêm khắc, nước bọt cũng bắn đến mặt của học sinh hàng trước.
Học sinh đó cúi đầu không dám lau.
"Ta hỏi em đến trường này làm gì? Hả? Không phải em muốn thi một trường đại học tốt sao? Em giờ đang làm cái gì? Em có biết mình đang lãng phí tài nguyên giáo dục không? Em có biết em đang lãng phí mồ hôi nước mắt của ba mẹ em không?"
"Nếu em không muốn học thì cút ra ngoài! Không biết làm, ta thấy là do thái độ của em có vấn đề thôi, người khác không biết làm thì cũng dám mở miệng nói một tiếng, không làm được thì nói không làm được, nếu không làm được thì ta cũng nhìn ra được, em còn dám hùng hồn nói em không làm được! Em đúng là thái độ không đứng đắn!"
Vương Gia Bằng sắp khóc đến nơi.
Hắn có dự cảm, hôm nay mình cũng toi rồi.
Thật ra thì không chỉ có mỗi lớp này là như vậy.
Mỗi lớp đều có vài người chơi, NPC hỏi bài đều chuyên chọn người chơi.
Có thể trả lời được thì lác đác chỉ vài người.
Cũng không chỉ có Quách Văn Hạo và Lý Thiểm Thiểm bị thương, cái kiểu trốn tránh bằng cách bị thương như vậy, người chơi đều làm.
"Được rồi, em ngồi xuống đi, trưa nay phụ huynh em sẽ đến, lúc đó ta sẽ nói luôn với phụ huynh em về chuyện của em hôm nay!"
Vương Gia Bằng khổ sở ngồi xuống.
Hắn bây giờ chỉ hận sao người đầu tiên bị hỏi không phải là hắn, nếu là hắn thì hắn cũng có thể giống Quách Văn Hạo mà tạm thời thoát được.
Bây giờ vẫn còn một người chưa bị hỏi.
Áp lực lập tức đổ dồn lên Trần Phi Quang.
Trần Phi Quang cũng quả nhiên bị gọi.
Vì có bài học của Vương Gia Bằng trước đó, hắn không dám nói là mình không biết làm.
Nửa ngày cũng không nói ra được một chữ nào.
Thầy Vật lý tức giận, chỉ vào mặt mắng: "Bài dễ như vậy mà cũng không làm được, không biết làm thì em không lên tiếng à? Đồ vô dụng! Tất cả đều là đồ vô dụng! Phụ huynh em đến ta cũng sẽ nói!"
Nói xong, hắn giảng lại bài đó.
Một lúc sau, mẹ của Lý Thiểm Thiểm chạy đến.
Vừa vào liền cho Lý Thiểm Thiểm một cái tát.
"Con sao mà vô tích sự thế hả, lớn từng này rồi mà cũng có thể té ngã được, may mà không phải té tay phải, không thì thi đại học thế nào? Mẹ vất vả cho con ăn học, con thì lại lơ là thế này, con có xứng đáng với mẹ không hả?"
Vừa nói, Lý Thiểm Thiểm bị túm đi.
Bạch Trà im lặng nhìn mọi chuyện này.
Phó bản này nếu cứ tiếp diễn như thế thì không thể thông quan được, chỉ có thể toàn quân bị diệt.
Nàng cũng không chắc mình phải đạt thành tích bao nhiêu mới làm Hàn mụ mụ hài lòng.
Nói thật thì vấn đề thật sự cần giải quyết chính là cha mẹ thôi.
Chỉ cần cha mẹ hài lòng, cho dù thi 0 điểm cũng đủ rồi.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác bên cạnh mình có một ánh mắt nhìn chằm chằm mãnh liệt.
Nhưng nàng vẫn cố không nhìn.
Bên ngoài cửa sổ cạnh nàng, cái lão sư xuất hiện lúc tự học sớm, khả năng cao là chủ nhiệm lớp, giờ phút này đang đứng đó nhìn với vẻ mặt âm trầm.
Màn hình cũng bị hù đến phát sợ.
【Cứu mạng, người này xuất hiện lúc nào vậy?】 【Đáng sợ quá…】 【Ta biết rồi, vừa nãy hắn đi từ mấy lớp phía dưới lên, hắn dừng lại ở cửa sổ mỗi lớp học nhìn đó】 【Hả? Hắn không phải chủ nhiệm lớp này sao? Sao lại còn đi xem lớp khác?】 【Có khi nào là chủ nhiệm lớp kiêm chủ nhiệm khối không?】 【Ngọa Tào?】 Tiết học này cuối cùng cũng qua đi, khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Vương Gia Bằng gục xuống bàn, nước mắt đầy mặt.
Sau đó tầm mắt của hắn chạm phải Bạch Trà.
Hắn chần chờ một chút, Vương Gia Bằng ngồi thẳng dậy, chớp mắt.
Nữ sinh kia chắc chắn cũng là người chơi đi?
Bởi vì dù là thầy dạy Toán hay thầy Vật lý, từ đầu đến cuối chỉ hỏi có năm người bọn họ thôi.
Bốn người bọn họ chắc chắn là người chơi, đến cái rắm cũng không biết.
Chỉ có cô nữ sinh kia, lần nào cũng trả lời được câu hỏi của thầy.
Bạch Trà cười với hắn, sau đó hơi ngẩng mắt, nhìn về phía camera giám sát.
Vương Gia Bằng lập tức giật mình, vội vàng thu tầm mắt lại, đúng rồi, còn có camera nữa, đám phụ huynh học sinh đều đang nhìn chằm chằm phía sau camera đó.
Nhìn cái bộ dạng thầy Toán và thầy Vật lý trực tiếp gọi camera kia, chứng tỏ là camera có thể thu cả âm thanh.
Hắn không dám đi tìm Bạch Trà nói gì, một khi bị lộ thân phận thì xong đời!
Nhưng mà hiện tại hắn cũng sắp xong đời rồi!!
Tiết thứ tư, là tiếng Anh.
Thầy dạy tiếng Anh cũng vừa lên đã phát bài kiểm tra trắc nghiệm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cái món tiếng Anh này, có nhiều người vẫn nhớ được một ít từ, nhưng không còn ở trình độ đỉnh cao thời cấp ba, cũng không phải là trình độ thi đại học cấp độ 4 hay 6.
Bởi vậy sai sót cũng là hết bài này đến bài khác.
Lại thêm một trận chật vật nữa.
Sau đó, cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa.
Trần Phi Quang và Vương Gia Bằng trực tiếp bị gọi lên văn phòng.
Bạch Trà thì định đi ăn cơm.
Trong tay nàng có thẻ ăn ở trường, cái này đã phát hiện hôm qua.
Thấy đám bạn học nhao nhao chạy về một hướng như xác sống vây thành, Bạch Trà cũng đành chạy theo.
Đến nhà ăn, thời gian 20 phút ăn cơm đã qua bảy phút, sau khi xếp hàng lấy cơm thì thời gian ăn cơm còn lại cho nàng chỉ có năm phút.
Đây còn phải là nàng có thể làm trong vòng bốn phút chạy đến được nhà dạy.
Bạch Trà lần nữa tin tưởng, tối nay về liền phải bắt đầu giải quyết Hàn mụ mụ.
Cái ngày này không phải là ngày của người nữa.
Còn có cái vụ linh dị luôn bám theo nàng, tạm thời chưa xác định là liên quan đến cái phương diện nào, thực sự quá khó dò la tin tức, hoàn toàn không có thời gian.
Nhưng tóm lại, là vì muốn làm người mình cần làm hài lòng, Hàn mụ mụ quan trọng hơn.
Nhanh chóng ăn xong, chạy về lớp, quả nhiên chủ nhiệm lớp lại ngồi ở kia nhìn chằm chằm.
Mà Vương Gia Bằng bọn họ còn chưa quay lại.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận