Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 529: 【 phong tuyết dạ quy 】 hai cái chuyện xưa (length: 8296)

"Năm ta thi đại học xong, nghỉ hè, ta cùng mấy đứa bạn thân rủ nhau đi du lịch, nhưng trời nóng quá, lại không muốn đến chỗ đông người, lúc đó, chúng ta nhớ tới trong lớp có một bạn nữ, nhà nàng nghe nói là vùng quê hẻo lánh nhưng phong cảnh rất đẹp."
Vương Vũ Nhu trên mặt nở nụ cười kỳ dị.
"Bạn nữ đó tên gì nhỉ? Thật ra ta không nhớ rõ, nhưng mà, ta nhớ ra nó có biệt danh, gọi là 'Phấn heo' ha ha ha, vì nó mập quá, lại còn thích mặc đồ màu hồng."
"À, nói xa rồi, dù sao lúc đó chúng ta và nó cũng khá thân, nó bảo là nó từ trên núi xuống, nhà nó có hồ và thác nước, hình như còn có thung lũng nở rất nhiều hoa, mùa hè đến đó chắc thích lắm, thế là bọn ta liên lạc nó, nó mừng lắm đồng ý ngay, còn mời bọn ta ở lại nhà nó."
"Thật ra bọn ta không muốn ở nhà nó lắm, nhà nó hình như chỉ làm thịt heo bán, chắc là hôi rình, nên bọn ta tự mang lều trại, tính là cắm trại ngoài trời."
"Sau đó, bọn ta bắt xe đến nơi."
Khung cảnh ảo mộng chậm rãi mở ra.
Xung quanh là rừng núi, chim hót líu lo, gió núi thổi đến, quả thật rất dễ chịu.
"Chậc, không ngờ, nhà con heo kia phong cảnh đẹp thiệt." Tiết Nguyệt Cầm nói.
"Đẹp thì đẹp, nhưng đường đi tệ quá, xe hơi không vào được, chắc là phải đi bộ một đoạn nữa đó!" Vương Vũ Nhu nhíu mày.
Cảm giác chỗ này có chút quá hẻo lánh.
"Hết cách, khu này có ai khai phá đâu, nhưng thế này cũng tốt, ít ra cũng yên tĩnh!"
Thời Hà vừa nói, vừa kéo tay bạn trai mình, bảo: "Dù gì nếu mệt quá thì gọi cho người kia đến thôi, có nó xách đồ giúp mình!"
Tiết Nguyệt Cầm gật đầu đồng ý, cô ta cũng có bạn trai, trong ba người bọn họ chỉ có Vương Vũ Nhu hiện giờ là độc thân.
Vương Vũ Nhu hơi bất mãn, thấy bọn nó có đôi có cặp, vốn dĩ đã hẹn là ba người cùng nhau, kết quả hai người này cuối cùng cũng dắt theo bạn trai.
Thật ra thì chuyện này cũng không sao, nhưng cô ta không muốn nhờ bạn trai của người khác giúp mình mang đồ.
Vậy nên cô ta đồng ý gọi điện thoại, kêu người tới xách đồ giúp mình.
Nhưng ở đây sóng điện thoại hơi yếu.
Gọi nhiều lần mà vẫn không được, Vương Vũ Nhu có chút tức giận.
"Chỗ quái quỷ gì vậy trời, ta hối hận quá, hay là mình về đổi chỗ khác đi!"
Vương Vũ Nhu cảm thấy, chỉ là không có sóng điện thoại thôi mà đã khiến cô ta mất hứng với chuyến đi chơi rồi.
"Đừng mà, tốt xấu mình cũng tới rồi, đi xem qua một cái đi, nếu không ổn thì mình về! Không phải bảo cái hồ cũng không xa chỗ này sao? Mình đi xem thử coi có thật là có hồ và thác nước không đã chứ."
Lời của Tiết Nguyệt Cầm làm Vương Vũ Nhu lưỡng lự một chút, sau đó gật đầu đồng ý.
Dù sao thì cũng tới rồi.
Nếu cứ như vậy mà đi thẳng về, cũng quá lãng phí thời gian trên đường rồi.
Thế là bọn họ quyết định trước mắt không xách đồ đạc, đi vào xem phong cảnh thế nào.
Dù gì thì xe cũng chỉ đỗ ở đây.
Năm người bắt đầu đi vào rừng, đường khá nhỏ, trên đường còn có nhiều đá, đi khá khó chịu.
Bởi vậy đi một hồi, Vương Vũ Nhu càng thêm bất mãn.
Cô ta bắt đầu nghiêm túc nghi ngờ, ở cái chỗ quỷ quái này thật sự có phong cảnh gì đáng xem sao?
Sớm biết thì nên đi mấy chỗ du lịch có tiếng rồi, đông người thì đông người, ít ra còn có bảo đảm, chỗ quỷ quái này đi lại đã thấy mệt.
Nhưng cô ta tạm thời không than phiền ra miệng.
Hai người kia vẫn đang nói chuyện yêu đương, thỉnh thoảng nũng nịu với người yêu kêu đau chân các kiểu, cũng không để ý tới sự bất mãn của cô ta.
Vương Vũ Nhu thậm chí thấy hơi khó chịu, sớm biết vậy thì cô ta cũng nên tìm người yêu rồi.
Chờ quay về đại học, cô ta tính tìm một người, tránh lần sau lại gặp phải tình huống này, mình cô ta lạc lõng.
Mang theo tâm tình này, cũng chẳng nhớ là đi bao xa.
Nhưng phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng nước, còn có một làn hơi nước mát rượi phả vào mặt.
Cả đám đều phấn chấn tinh thần, cùng nhau nhanh chân hơn.
Rất nhanh, trước mắt thoáng đãng hẳn ra.
Một hồ nước trong vắt, dưới ánh mặt trời gợn sóng lung linh, hiện ngay trước mắt.
Mặt hồ trong đến độ phản chiếu cả bầu trời, nhưng lại có thêm mấy phần vảy sáng lấp lánh so với trời.
Trên mặt hồ còn có một khóm thủy tiên, vốn dĩ đã là mùa hè, thủy tiên nở rộ, cánh hoa trắng muốt tắm mình trong ánh nắng, đẹp lạ thường.
Trên đỉnh núi thấp có thác nước đổ xuống, vì khúc xạ ánh sáng nên thác nước có cả cầu vồng.
Bên bờ hồ mọc đầy hoa dại màu hồng không biết tên, rất đẹp, từng cụm lớn đua nhau nở rộ, dưới ánh mặt trời khẽ đung đưa.
Trong bụi hoa, bướm đỏ bay lượn, nhiệt độ vừa phải, cảnh sắc say lòng người, Vương Vũ Nhu lập tức bỏ lại những bất mãn trước đó.
"Oa, không ngờ ở đây lại đẹp như vậy..." Tiết Nguyệt Cầm cũng cảm khái.
Vương Vũ Nhu gật gật đầu, trong mắt mang theo vài phần vui sướng.
"Ừ, vậy mình quay về lấy đồ đạc đi, rồi cắm trại ở chỗ này luôn, bụi hoa này cũng đẹp!"
Những người khác cũng không có ý kiến, bạn trai của Thời Hà còn bảo: "Ta còn đặc biệt mang cần câu cá, nước ở đây trong như vậy, chắc chắn có cá, lát nữa có thể câu cá xem sao, làm cá nướng các kiểu."
"Không thành vấn đề, ta còn mang nhiều gia vị lắm, là nghĩ tới có thể nướng ở đây!"
Mấy người lao nhao bàn tán, nhưng quay người đi được hai bước lại liếc nhau.
"Chắc là quay về cũng mệt quá... Hay là vầy đi, hai người con trai về đi, tụi mình ba đứa ở lại đây, tìm chỗ đẹp trước."
Hai người con trai nghe vậy mắt thoáng lóe lên một cái, cũng không phải không muốn quay về lấy đồ, nhưng xác thật là rất mệt mỏi.
Dù gì, vali hành lý của ba cô gái đều rất nặng, thêm cả bọn họ tự mang rất nhiều các loại đồ nghề, cùng với lều bạt các kiểu, cộng lại không chỉ là vấn đề cân nặng, mà còn không thể ôm hết một lần.
"Gọi cho cái người kia hỏi thử đi, kêu nó qua giúp tụi mình mang đồ, hai đứa mình đâu có xách nổi." Bạn trai của Tiết Nguyệt Cầm nói.
Vương Vũ Nhu vì thế lấy điện thoại ra gọi.
Lần này thì điện thoại cuối cùng cũng gọi được.
Vương Vũ Nhu lại nhớ tới việc vừa nãy gọi điện thoại không được, ngữ khí có chút bực bội.
"Cô làm cái kiểu gì vậy hả? Lúc nãy gọi cô cũng không được, bọn ta giờ đến chỗ hồ rồi, mà đồ đạc mang không nổi, xe lại không vào được, cô qua đây xách đồ giúp bọn ta được không?"
Đầu dây bên kia là một tràng âm thanh rè rè.
Vương Vũ Nhu nhíu mày.
"Alo?"
"Được." Đầu dây bên kia cuối cùng cũng có người lên tiếng, nhưng giọng khàn khàn, hơn nữa còn có chút kỳ quái.
Nhưng Vương Vũ Nhu cũng không để ý, lại giục người ta nhanh nhanh tới, rồi cúp điện thoại.
"Vậy có khi nào nó chết rồi không?" Tôn Khải Bằng đặt câu hỏi, khiến đám người hoảng hốt như thể quay về lại bãi tuyết, ngồi cạnh đống lửa.
Bọn họ một lần nữa tỉnh táo nhận ra tình hình trước mắt không ổn lắm, mặt của Tôn Khải Bằng vẫn trắng bệch.
Có điều, không ai nói được gì.
Trừ Vương Vũ Nhu.
Vương Vũ Nhu nở nụ cười.
"Đúng đó, tụi bay cũng đoán được rồi à, nó chết rồi."
"Chỉ là tiếc là lúc đó bọn ta không hề biết, nếu mà biết trước..."
Trên mặt cô ta lộ ra một thoáng dữ tợn xen lẫn hận ý, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, một lần nữa kéo mọi người vào ảo cảnh.
Tạo một giấc mộng, sau khi tỉnh lại thấy thật bực bội, đau khổ cả ngày, còn có một trang, đang viết (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận