Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 173: 【 di hoa tiếp mộc 】 cấp ta cướp tới (length: 8339)

Bất quá lão Tần rốt cuộc đã thành thật.
Hắn nghiêm túc kể cho bọn họ nghe một chút về hoạt động tế thần của thôn Tiểu Quang.
Họ thờ phụng thần mặt trời.
Đương nhiên vị thần mặt trời cụ thể là ai thì khó mà nói, dù sao thì là thần mặt trời.
Cũng không có thần tượng cụ thể nào, chỉ có một ký hiệu đồ đằng.
Vì vậy nữ giới trong mắt bọn họ đại diện cho âm tính, không thể xuất hiện trong các buổi tế thần.
Việc chọn tế thần vào buổi tối là bởi vì thời điểm buổi tối, mặt trời đã lặn, nhưng họ vẫn hy vọng mặt trời che chở họ, nên sẽ làm hoạt động này, đồng thời thắp lên từng chiếc đèn lồng, để khẩn cầu mặt trời mãi chiếu rọi thôn Tiểu Quang.
Đồng thời dân làng cũng có thể trong lúc này cầu xin thần mặt trời, phù hộ con trai trong nhà khỏe mạnh lớn lên, đồng thời cũng mong dương khí vào nhà mình, để nhà mình sinh nhiều con trai.
Trong thời kỳ đặc biệt này, phụ nữ không được phép ra ngoài, trừ khi là phụ nữ có thai, mới được cùng người đàn ông đi cầu nguyện vào buổi tối cùng ngày hoạt động.
Mà cầu nguyện cũng là cầu xin mình sinh ra con trai.
Trong tình huống bình thường, ngày thứ hai những thai phụ này sẽ nhận được thuốc thần ban từ mặt trời, uống vào chắc chắn có thể sinh con trai.
Sau khi lão Tần kể xong, An Tường liếc nhìn Bạch Trà.
Đúng là nàng nói trúng, cái gì thuốc thần ban của thần mặt trời, chẳng phải là thuốc chuyển thai sao?
Chỉ xét ý nghĩa của hoạt động thì vấn đề không quá nghiêm trọng, quả thực là phong tục tập quán mỗi nơi khác nhau.
Sau khi lão Tần nói xong thì nhất quyết không chịu ở lại nữa.
Nhưng hắn vẫn bị Văn Tinh uy hiếp bắt phải mang thêm sáu suất cơm nữa, đồng ý rồi mới thả hắn đi.
Bạch Trà như có điều suy nghĩ liền ghé lại gần tai Văn Tinh.
"Tỷ tỷ tiện nói cho ta kỹ năng của tỷ là gì được không?"
Nàng đột nhiên ghé sát lại, Văn Tinh không kịp đề phòng, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, không rõ là hương gì, có lẽ là một loại dầu gội đầu, là hương thơm thanh mát.
Văn Tinh theo bản năng cách xa nàng một chút, biểu cảm có chút dữ tợn.
"Tránh xa ta ra một chút!"
Bạch Trà tủi thân nhìn nàng, lại ghé gần hơn.
Văn Tinh: "!"
Nàng nhắm mắt, nói: "Cương cân thiết cốt."
Bạch Trà ngây ra, rồi sau đó mới nhận ra ý nàng nói là kỹ năng.
Nàng bèn giơ ngón tay cái lên.
"Tỷ tỷ đỉnh đỉnh!"
Văn Tinh: ". . ."
Văn Tinh bất lực nói: "Ta xin ngươi, đừng nói từ láy!"
Bạch Trà cười nhẹ nhìn nàng, trong lòng lại đang phán đoán.
Theo tình huống này, có thể Văn Tinh đi theo kiểu bạo lực vượt ải, bản thân giá trị vũ lực rất cao, kỹ năng cũng tác dụng lên thân thể.
Hơn nữa hiệu quả đúng là dùng rất tốt, như kiểu lão Tần vừa rồi là npc, trong game npc cũng không nghĩ đến việc báo cảnh sát gì đó, ừm...
Văn Tinh cũng không tệ, chắc hẳn hợp với Từ Sanh Sanh, xem ra phụ bản này có thể làm thân một chút, ra phụ bản thêm bạn bè.
Với nàng cùng Tiêu Hiểu có phần nào đó giống nhau.
Lão Tần rất nhanh mang đồ ăn mới tới.
Mọi người ăn xong, ai nấy tản ra.
Bạch Trà thì về phòng nghỉ.
Ban ngày không có manh mối gì, thay vì sốt ruột đi tới đi lui chờ đợi, chi bằng nghỉ ngơi dưỡng sức đợi đến tối.
Văn Tinh nghĩ nghĩ cũng trở về sân.
Bạch Trà vừa ngủ, màn hình không ngoài dự liệu lại thảo luận chuyện này.
【Chuyện tôi theo chủ phòng cứ ngủ say sưa trong mọi phó bản kinh dị】 【Nàng đúng là làm tôi khóc chết】 【Chủ phòng ngủ mỹ nhân và những người xem oán khí】 Còn Bạch Trà thì căn bản không bật màn hình.
Dạo gần đây nàng vốn đã ngủ không được ngon, thêm việc bị bệnh, tuy ván giường ở đây khá cứng nhưng Bạch Trà vẫn rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong mơ, nàng đứng trong bóng tối.
Phía trước có một chiếc đèn lồng nhỏ.
Hay nói đúng hơn là vì khá xa, trông rất nhỏ, lúc lên lúc xuống, giống như có người đang cầm đèn lồng đi tới.
Ánh đèn đỏ là màu sắc duy nhất trong bóng tối.
Mí mắt Bạch Trà hơi trĩu xuống không mở ra được.
Giống như dù là trong mộng, nàng vẫn đang trong trạng thái buồn ngủ, muốn ngủ thêm.
Cảm giác này có chút giống với mỗi lần vào phó bản mà cảm thấy như đang mơ.
Bạch Trà nghĩ vậy, trong trạng thái này, tư duy rất dễ dàng lan tỏa ra ngoài.
Vậy nên thông thường cảnh mộng trong phó bản thực ra là bóng đè à?
Vừa có ý nghĩ này thì một khuôn mặt chợt hiện ra ngay trước mắt nàng.
Đó là khuôn mặt một đứa trẻ xanh xao bệch bạt, mặt mũi lem luốc, ánh đèn đỏ hắt từ dưới lên mặt, khiến ngũ quan nhỏ xíu hằn lên bóng tối.
Đôi mắt trống rỗng cứ trừng trừng nhìn Bạch Trà.
"Tỷ tỷ, tỷ ngủ trên người ta."
Bạch Trà vẫn trong trạng thái buồn ngủ không mở nổi mắt, vì đối phương đột ngột đến gần, có thoáng chút giật mình, nhưng rất nhỏ, đơn thuần là vì đang ngủ, tinh thần thả lỏng quá mức nên dễ bị giật mình.
Nàng khép mở mắt, rất muốn ngủ tiếp.
Cảnh tượng trước mắt có hơi mơ hồ.
Cuối cùng tầm mắt Bạch Trà dừng lại ở bàn tay nhỏ xíu của đối phương, đang cầm chiếc đèn lồng đỏ.
Đó là chiếc đèn lồng cung đình rất đẹp.
Bạch Trà rốt cuộc chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngủ chưa được bao lâu, nàng đã bị đánh thức.
Là Văn Tinh.
"Dậy đi, bên ngoài đã bắt đầu treo đèn lồng."
Bạch Trà ngồi dậy, ngáp một cái, vẫn còn buồn ngủ, thậm chí vì ngáp mà mắt còn ứa ra chút nước.
"Tỷ tỷ, ta buồn ngủ quá..." Nàng dang hai tay ôm chầm lấy Văn Tinh.
Văn Tinh: ". . ."
Má nó, nàng thực sự rất ghét kiểu con gái yểu điệu mềm yếu này!
"Đứng lên!"
Bạch Trà lại ngáp một cái, xuống giường xỏ giày.
Nàng theo sau Văn Tinh, đi ra sân.
Lúc này là hoàng hôn, trời sắp tối hẳn, chỉ còn lại chút ánh đỏ cuối cùng.
Trong thôn quả thực rất náo nhiệt, dân làng đang treo hoa đăng ở mái hiên nhà mình.
Đa phần các loại đèn đều là kiểu đèn cung đình, đều thuộc loại thiên về kiểu cách hoa lệ.
Nhà nào cũng có tạo hình khá giống nhau, nhưng lại không hoàn toàn giống hệt.
Hơn nữa mấy chiếc đèn này treo trên mái nhà còn nhẹ nhàng xoay tròn.
Có những đèn có hoa văn đẹp, khi xoay sẽ chiếu hình lên tường.
Vì trời chưa hoàn toàn tối, nên không nhìn rõ lắm.
Có thể thấy rằng, đến khi trời tối hẳn, đèn hoa đăng thôi chắc hẳn sẽ rất đẹp.
Bạch Trà vừa thưởng thức vừa chợt nghĩ, thực ra mình cũng có một chiếc đèn lồng.
Là của đứa trẻ, đứa trẻ mà nàng đã lừa hai lần.
Bạch Trà trầm ngâm một lát, liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện một đứa trẻ tay cầm kẹo mút.
Cũng khéo, kẹo mút trong tay nó mới vừa xé bao còn chưa kịp ăn.
Mắt Bạch Trà sáng lên.
"Cậu bé kia! Lại đây!" Nàng gọi cậu bé lại.
Cậu bé sững người, ngừng ăn kẹo, ngập ngừng đi tới.
"Tỷ tỷ, chị giật lấy kẹo của nó cho em!" Bạch Trà vì vậy nhìn về phía Văn Tinh.
Văn Tinh: "?"
Lớn đầu còn ăn kẹo? Còn muốn giành kẹo của trẻ con!
Nghĩ vậy, người đã muốn chạy đến trước mặt cậu bé, không khách khí giật lấy kẹo.
Cậu bé: "? ? ?"
Cậu bé tại chỗ muốn khóc.
Sau đó Văn Tinh nhặt một viên gạch dưới đất lên, bóp một cái là nát bét.
Cậu bé ngậm miệng, vẻ mặt tủi thân mà phẫn nộ nhìn chằm chằm hai người.
"Cho em!" Văn Tinh ghét bỏ đưa kín đáo đưa kẹo cho Bạch Trà.
Sau đó nàng nhìn thấy Bạch Trà lấy ra một chiếc đèn lồng đỏ.
Một chiếc đèn lồng đỏ rất đẹp.
Kiểu dáng rất đơn giản, trên đèn còn dán chữ hỉ.
Nhưng chỉ xét chất liệu thôi, đã cho người ta cảm giác không tầm thường.
Lộ ra một vẻ tà khí...
Bạn cần đăng nhập để bình luận