Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 232: 【 phúc thọ thiên thành 】 thật là người tốt (length: 8108)

Bạch Trà như vừa mới phát hiện phía dưới có một đám người đi tới, có chút kinh ngạc ồ lên một tiếng.
"Cái tình huống gì vậy, phía trước có chuyện gì sao?"
Tại chỗ, bất kể là bệnh nhân hay nhân viên y tế, ít nhiều đều liếc mắt nhìn.
Có nhân viên y tế đi qua, cẩn thận nhìn xuống dưới.
Phía dưới dường như toàn là người từ khu trước.
Bệnh nhân và bác sĩ đều chạy tới, nhân viên bảo vệ cũng đến.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Có hơi kỳ lạ.
Tần Vũ thừa cơ hội này nhìn về phía Bạch Trà.
Bạch Trà hơi nháy mắt với hắn.
Tần Vũ cũng bớt lo.
Xem ra thật sự có cơ hội rời đi.
Thường Nhã Thi cùng một người chơi khác ở cùng nhau, chú ý thấy hai người bọn họ tương tác, cũng liếc mắt nhìn nhau.
Hai người lúc này tách ra đi về phía các người chơi khác, xác nhận lẫn nhau.
Tiếp theo chỉ là chờ đợi thời cơ cuối cùng.
Tầng dưới, những phòng bệnh trống trải, lúc này nghênh đón những bệnh nhân kia.
Tần Phiệt lại tốn rất nhiều công sức, mới miễn cưỡng làm bọn họ an tâm, bảo đảm sẽ lập tức cho bọn họ đi kiểm tra, xem xét cơ thể bên trong có gì khác thường hay không.
Còn Bạch Trà cũng không có tiếp tục thúc đẩy tua tơ nữa.
Tần Phiệt dẫn một đám người bận rộn cả nửa ngày, kết quả kiểm tra đương nhiên là không có gì.
Thiết bị y tế bình thường không phát hiện ra những thay đổi trên cơ thể bọn họ sau khi sử dụng Thái Tuế, huống chi tua tơ cũng thuộc về tồn tại đặc thù.
May mà sau hai tiếng cũng không có động tĩnh gì, những người kia miễn cưỡng tin lời Tần Phiệt nói có thể là khu trước có vấn đề.
Nhưng bản thân Tần Phiệt lại không tin.
Sắc mặt của hắn thực sự rất khó coi.
Có lẽ nên đi xem bản thể một chút.
Hắn tự mình xuống lầu, đi xuống dưới mặt đất.
Nơi đây có vô số cơ quan, chỉ để bảo vệ hộp chứa vật màu trắng bên trong cùng ở trung tâm nhất.
Bản thể Thái Tuế không có vấn đề gì.
Tần Phiệt đứng trước hộp, trong mắt đầy sự tức giận và sát ý.
Hắn không biết ai đã làm, nhưng bản năng mách bảo, chắc chắn có liên quan đến mấy bệnh nhân đặc biệt kia.
Càng nghĩ, hắn càng đưa tay đậy nắp hộp, đặt nó lên người mình.
Hắn biết cách làm hợp lý là nên để Thái Tuế ở lại đây, trong các cơ quan này, hắn tốn không ít tâm huyết, chắc chắn không ai có thể sống sót đi ra ngoài.
Nhưng mà, có một mặt hắn không khống chế được bản thân.
Sau khi sử dụng Thái Tuế, mọi dục vọng của con người đều sẽ bị phóng đại.
Cũng là do năm đó hắn khá cẩn thận, không có nuốt hết toàn bộ Thái Tuế, mà chỉ thử ăn một chút.
Những dục vọng mang mặt tiêu cực, có thể phá hủy lý trí của một người.
Thứ hai, cái tua tơ kia, không giống như đồ vật bình thường, như là một loại tồn tại ngang hàng với Thái Tuế, cùng các loại quỷ quái đều là một loại sức mạnh thần bí từ một thế giới khác.
Dựa theo tình huống này, các cơ quan chưa chắc đã giết chết được những người xâm nhập.
Vậy nên hắn cũng không phải là hoàn toàn mất lý trí.
Chỉ là... không có những cơ quan này đối mặt với sức mạnh thần bí, liệu hắn có thể chống đỡ được không?
Hắn không biết, nhưng có chút hưng phấn.
Đã quá lâu rồi, hắn nghiên cứu Thái Tuế quá lâu.
Hắn biết có quỷ quái, nhưng lại không thể nhìn thấy sờ vào được.
Hắn chỉ có thể thông qua những lời truyền miệng để suy đoán, bởi vì hắn biết có Thái Tuế, nên tin quỷ hồn tồn tại.
Qua những bệnh nhân tâm thần, cũng không khó quan sát thấy, bọn họ dường như đang bị quỷ quái làm phiền.
Nhưng hắn vẫn không thể chạm vào được.
Cho đến mấy ngày nay.
Hắn cảm nhận được thế giới đã xảy ra một sự biến đổi khó nói thành lời.
Mọi biến cố trước mắt, hẳn là phản ứng lại cảm nhận của hắn lúc trước.
Có lẽ thế giới thần bí kia đang dần dần hé lộ trước mắt hắn.
Đây là nguy cơ, cũng là cơ hội.
Tần Phiệt rời khỏi dưới mặt đất, trở về văn phòng.
Bây giờ đã là giữa trưa.
Có lẽ nên đưa mấy bệnh nhân kia đi trị liệu.
Hắn bảo bác sĩ đưa đám người chơi ra ngoài.
Bạch Trà vừa thấy Tần Phiệt liền sáng mắt.
"Bác sĩ Tần, sắp đi trị liệu sao? Hôm nay tôi thấy dưới lầu đến nhiều người, lại có chuyện gì phía trước sao?"
Trạng thái của nàng trông khá hơn nhiều.
Tần Phiệt càng thêm khó chịu trong lòng.
Hắn rất ghét loại người toát ra sức sống sinh mệnh này.
Rõ ràng lúc đầu Lý Vân cũng như vậy, sống dở chết dở ngày ngày ngơ ngác, nhưng có vẻ như bắt đầu từ khi nảy sinh tình cảm với hắn, lại có động lực để sống sót.
Cả người lại lần nữa nở rộ sinh mệnh.
Thật khiến người chán ghét.
Dù hiện tại hắn cũng có khả năng trường sinh bất tử, nhưng không ai hiểu rõ hơn hắn, nếu một ngày không khống chế được Thái Tuế, một ngày hắn vẫn có thể sẽ chết đi bất cứ lúc nào.
Nó như một quả bom hẹn giờ treo lơ lửng trên đầu hắn.
Còn những người trẻ tuổi này, vẫn đang sở hữu sinh mệnh.
Quá khiến người đố kị.
Nhưng Tần Phiệt không thể hiện ra ngoài.
"Ừm." Hắn cười, nói: "Ở ngoài có chút chuyện, tạm thời sẽ để mấy người già đến khu sau."
Bạch Trà vừa gật đầu, vừa kích hoạt một tua tơ y tá.
Cô y tá kia ở ngay quầy y tá không xa.
"Ra là..."
Khi cô đang làm việc đó, miệng vẫn đang nói, còn chưa nói xong thì bị tiếng gào rú cắt ngang.
Nàng và mọi người đều theo bản năng nhìn sang.
Là một y tá nam.
Hắn vừa kêu gào vừa giãy giụa, nhưng dây leo trên người vẫn đang mọc lên.
Những y tá xung quanh cũng đều la hét chạy trốn.
Tần Phiệt lúc này mặt đen thui, bước nhanh đến.
Dây leo trên người người này lớn lên tương đối chậm.
Vì Bạch Trà đang khống chế.
Nàng không định để người này trực tiếp chết luôn như vậy, tua tơ chậm rãi sinh trưởng, tới một thời điểm nhất định liền ngừng lại, người kia chỉ vì thế mà trở nên khô gầy, cũng không chết.
Tần Phiệt ngồi xổm xuống xem xét tình hình y tá này, hắn thử kéo một dây leo trong đó.
Y tá lập tức hét thảm.
Sau khi dây leo mọc ra, chúng liền hoàn toàn hòa làm một với cơ thể hắn, vốn dĩ đã là một phần của hắn.
Mấy người chơi bên cạnh Bạch Trà bất động thanh sắc tụ lại bên nàng.
"Có động sao?"
"Không."
Bạch Trà giả vờ kinh ngạc che miệng.
"Chút nữa tôi sẽ gọi các người, nhớ mang theo mấy người không đứng dậy được nữa."
Buổi sáng nàng thấy Vương Lỗi và Mạnh Biện đều nằm trên giường, đều bị cắt ngạch lá.
Về phần nói những lời này… cũng không có ý gì khác, chỉ là cho những người chơi này có việc để làm, đừng hảo tâm làm chuyện xấu, hãy nghe theo lời nàng.
Quả nhiên các người chơi có động.
Đến lúc này, Bạch Trà vẫn còn nhớ đến ba người chơi kia, chứng tỏ Bạch Trà thật là một người tốt!
Rất lâu rồi trong phó bản chưa gặp được ai, trong thời khắc mấu chốt còn có thể nhớ đến người chơi chỉ toàn kéo chân sau như vậy.
Phần lớn mọi người không phải hoàn toàn không có ý tốt, nhưng thường ưu tiên bảo vệ mình, vì ai biết trong phó bản sẽ gặp phải chuyện gì?
Nhưng bây giờ Bạch Trà rõ ràng mạnh hơn bọn họ lại tỏ ra thiện ý, bọn họ tự nhiên cũng không muốn phụ lòng.
Bất quá, một vài người lơ đãng trong lòng cũng là thật.
Bạch Trà không quan tâm họ nghĩ gì.
Nàng cẩn thận di chuyển qua, đến gần Tần Phiệt.
-Thiếu nợ -1, còn lại 6+10+4 (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận