Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 552: 【 vũ nữ vô tâm 】 phối hợp biểu diễn (length: 8269)

Bạch Trà lặp lại một lần mộng cảnh, đương nhiên lại có thêm đồ vật mới.
Tỷ như nói nàng cực kỳ sợ cái gì.
Nàng muốn kể một vật sống động như thật rất đơn giản, cảm xúc vô cùng đúng chỗ, nghe thầy chủ nhiệm lông mày khi thì nhíu chặt, khi thì ngưng trọng.
Cuối cùng, chờ Bạch Trà kể xong, thầy chủ nhiệm lâm vào trầm mặc một hồi lâu.
"Về lý thuyết thì không nên, chuyện này không liên quan gì đến trường chúng ta..."
"Ngươi với Trịnh Di Phương bình thường quan hệ rất tốt sao?"
Thầy chủ nhiệm hiểu biết về Dương Mai thật không nhiều, thậm chí không có ấn tượng gì đặc biệt, biết trong lớp có người này, nhưng Dương Mai thường ngày trầm mặc ít nói, cũng không giao thiệp với ai, thành tích trước khi tụt dốc cũng ở mức trung bình, không nổi bật, căn bản không gây chú ý.
Gần đây mặc dù thành tích tụt dốc, khiến một vài giáo viên chú ý, nhưng dù sao cũng chỉ là một học sinh trước giờ không có gì ấn tượng, bình thường thôi, có thể là áp lực quá lớn, xét thấy những học sinh trầm mặc ít nói không giao lưu với ai như thế này, quá hướng nội, thầy làm chủ nhiệm cũng không gọi Dương Mai đến tâm sự, sợ lỡ cho áp lực quá lớn, học sinh đến gần kỳ thi tốt nghiệp THPT lại tự tử thì sao?
Vốn dĩ Trịnh Di Phương chết, chuyện này đối với trường học cũng có ảnh hưởng.
Hơn nữa Trịnh Di Phương thành tích rất tốt, các thầy cô cũng rất tiếc nuối, mặc dù cảm thấy cái chết của nàng có vẻ kỳ quái, nhưng pháp y đều giám định, xác thực là tự tử, có thể là do áp lực quá lớn.
Đương nhiên, đó là cách thầy chủ nhiệm luôn nói với người khác, chính bản thân hắn cũng tin như vậy, nếu không thì hôm nay đã không đột nhiên nhận được cuộc điện thoại này.
"Ta và nàng không quen." Bạch Trà lắc đầu.
"Vậy sao nàng lại tìm ngươi?"
Nghe câu này có hơi khó nghe.
Bạch Trà trầm mặc một chốc, nói: "Có lẽ vì ta không có cảm giác tồn tại, nàng chỉ có thể tìm đến ta."
Nghe thì không logic gì, nhưng thầy chủ nhiệm nghĩ lại thấy dường như cũng có lý.
Thôi, chuyện này không quan trọng.
Thầy chủ nhiệm nói: "Trước hết, chuyện này nếu như con không làm gì có lỗi với bạn ấy, con cũng không quen bạn ấy, thì không liên quan đến con."
Bạch Trà gật đầu, nàng cũng cảm thấy vậy, đây không phải là muốn thông quan trò chơi sao.
"Bất quá xét thấy hiện tại đã ảnh hưởng đến việc học của con, thầy cũng có thể nói cho con một chút, mẹ Trịnh Di Phương sở dĩ chết, là do tham gia tổ chức tà giáo, hoặc không nhất thiết là tà giáo, có thể là kiểu bán hàng đa cấp thôi, tóm lại là bị tẩy não rất nghiêm trọng, cũng là tự tử, giống hệt cái chết của Trịnh Di Phương."
"Chuyện này thì liên lụy tương đối lớn, con là học sinh thì không cần phải quan tâm, không loại trừ khả năng Trịnh Di Phương bị mẹ ảnh hưởng, nên mới làm ra những chuyện đó, còn chuyện báo mộng cho con..."
"Bình thường con nhìn có vẻ không nói chuyện với ai, có lẽ tự con bị áp lực quá lớn, nên mới mơ thấy những chuyện này, chuyện quỷ thần thì không có thật, đừng tự tạo áp lực cho mình, được không?"
Một bên Trương Ngọc Xương nói: "Có thể là tôi cũng mơ thấy."
Thầy chủ nhiệm đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới.
"Trương Ngọc Xương, cậu với Dương Mai có quan hệ gì? Gần thi tốt nghiệp THPT rồi mà cũng yêu sớm, có phải cậu bị bạn ấy ảnh hưởng không?"
Câu này còn khó nghe hơn.
Trương Ngọc Xương nói thẳng: "Thầy ơi, em không biết thầy liên tưởng tới cái đó như thế nào, là giáo viên mà thầy nói như vậy không hợp lý đúng không? Nếu vì thầy nói bậy mà khiến bọn em áp lực quá tự tử thì thầy chịu trách nhiệm như thế nào?"
Thầy chủ nhiệm biến sắc.
"Cậu đang uy hiếp tôi?"
Bạch Trà khoanh tay sau lưng ra hiệu cho A Hoàng qua đây, lại âm thầm chỉ chỉ thầy chủ nhiệm.
A Hoàng hiểu ý, đi đến bên cạnh thầy chủ nhiệm, lúc Trương Ngọc Xương còn đang mở miệng lý luận thì thần đã trực tiếp đè lên lưng thầy chủ nhiệm.
Lập tức, thầy chủ nhiệm vốn đang đứng suýt nữa thì ngã nhào.
Vất vả lắm mới đứng vững, nhưng trọng lượng trên người khiến hai chân thầy run rẩy, không thể không vịn vào bàn giáo viên.
A Hoàng là ai, bình thường chỉ là một cục nhỏ, nhưng thần cũng có thể hóa to ra được, trọng lượng đương nhiên không nhẹ.
Thầy chủ nhiệm quay đầu nhìn lại, không thấy gì.
Vươn tay sờ, vị trí trên người A Hoàng có thể bị lõm vào, làm cho thầy không sờ được gì.
Sắc mặt thầy chủ nhiệm thay đổi.
"Sao vậy thầy? Thầy khó chịu ở đâu à?" Bạch Trà mở miệng.
Thầy chủ nhiệm biểu cảm vặn vẹo, há miệng định nói gì đó, nhưng không biết nói cái gì, nhất là khi cảm thấy có một bàn tay đang chậm rãi sờ lên cổ họng mình.
Trương Ngọc Xương cũng ý thức được Bạch Trà có thể đã ra tay, vì thế vội vàng sửa lời: "Thưa thầy, thầy có thể nói thêm một chút thông tin được không? Hôm mẹ Trịnh Di Phương chết, với ngày Trịnh Di Phương chết có phải đều trời mưa không ạ?"
Thầy chủ nhiệm nuốt nước bọt, cảm giác như có người bóp chặt cổ, nhưng rất nhanh lại buông ra, có thể là bàn tay vẫn ở đó, ý tứ rất rõ ràng, là đang bắt thầy trả lời.
Lúc này thầy chủ nhiệm vô cùng hối hận vì đã đến đây, hoàn toàn có thể nói qua điện thoại.
Không không không, nếu mà nói qua điện thoại, rất có thể cũng sẽ xảy ra chuyện.
Thầy chủ nhiệm nhận mệnh.
"Hôm Trịnh Di Phương chết thì trời mưa, các em không biết sao, còn mẹ bạn ấy thì thầy không biết."
"Vậy thầy đưa bọn em đến nhà nàng đi." Bạch Trà nói.
Thầy chủ nhiệm: "..."
Thầy rất muốn nói không, nhưng cảm giác bị bóp cổ quá rõ ràng, thầy chỉ có thể gật đầu.
Sau khi gật đầu xong, trọng lượng trên người biến mất ngay lập tức, sắc mặt thầy chủ nhiệm càng thêm tái nhợt.
Ba người xuống khỏi khu nhà dạy học.
Tầng một đã ngập khá cao.
Cơn mưa nhìn có vẻ như không có ý định ngừng.
"Mưa lớn thế này nguy hiểm lắm, ngoài đường nếu dây điện hở thì rất có thể sẽ bị điện giật, hơn nữa nhà Trịnh Di Phương hướng đó nước còn sâu hơn, lỡ mà không cẩn thận bị cuốn đi thì không tốt."
Thầy chủ nhiệm nhanh chóng nói, hy vọng mượn cơ hội này để thoát khỏi phiền phức.
"Thầy đến đây bằng cách nào?"
"Thầy đi xe buýt, giờ ngoài đường nước sâu quá, xe hơi không đi được, sẽ bị ngập."
Bạch Trà gật đầu.
"Vậy chúng ta đi xem có xe buýt không."
Thầy chủ nhiệm mắt lóe lên, quan sát Bạch Trà.
"Nếu không có thì sao?" Thầy cẩn thận dò hỏi.
"Nếu không có, thì chúng ta đi bộ."
Mặt thầy chủ nhiệm xanh mét.
"Nguy hiểm lắm, hay là thế này đi, hai em cứ về trước, thầy sẽ cho người đi hỏi ở sở cảnh sát thêm thông tin chi tiết, rồi gửi cho các em có được không?"
Thầy xem như đã thấy rõ, hai học sinh này căn bản không bình thường.
Nhưng chuyện này không liên quan đến mình, mình không muốn dính vào.
"Thầy chắc là sẽ gửi chứ?"
Thầy chủ nhiệm vội vàng gật đầu.
Bạch Trà cười nhạo.
"Thầy nói dối."
A Hoàng nghe vậy, vô cùng phối hợp, một lần nữa đè lên người thầy chủ nhiệm.
Thầy chủ nhiệm hít một ngụm khí lạnh, vội vàng đảm bảo: "Tôi thề, tôi thề, tôi nhất định sẽ cho người tra! Các em yên tâm đi, tôi không có nói dối!"
Lần này thì xác thực là không nói dối, Bạch Trà hài lòng gật đầu.
"Thỏa thuận, chiều nay trước năm giờ, tôi muốn xem thông tin hữu ích gửi đến điện thoại tôi."
Thầy chủ nhiệm: "..."
Đây là thái độ học sinh nên có sao?
Thôi, trọng lượng trên người đáng sợ thế này, mình nhịn.
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận