Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 681: 【 sinh tồn chỉ nam 】 bị tìm đến (length: 7964)

Rất nhiều côn trùng.
Đến đâu cũng toàn là côn trùng.
Thân mềm oặt, lúc nhúc nhích sẽ tạo thành mấy hình chữ, còn sẽ theo mặt đất bắn vọt ra ngoài.
Bạch Trà tìm được một cái bình xịt chữa cháy, sau đó phun xịt lung tung xung quanh.
Những con côn trùng kia bị xịt dạt sang một bên, nhưng rất nhanh sẽ có côn trùng mới bò tới.
Hơn nữa do hành động của nàng, càng có nhiều côn trùng tới hơn.
Bạch Trà đành phải né sang một bên, chỉ là bất kể nàng chạy đến đâu, tình huống đều như nhau.
Chạy một hồi, sau khi giẫm lên rất nhiều con côn trùng, nàng bắt đầu c·h·ế·t lặng.
Khó khăn lắm mới tìm được một cái kho hàng không người, cửa kéo không đóng kín, Bạch Trà trực tiếp chui vào, dùng sức đóng cửa lại.
Những con côn trùng buồn nôn kia đều bị ngăn cách ở bên ngoài, Bạch Trà ngồi trong kho thở dốc.
Nơi này giống như là kho sau của một siêu thị.
Bạch Trà thật ra có hơi đói, nhưng do dự một chút, vẫn là không lấy đồ ăn.
Dù sao cũng bất lịch sự, với lại nàng rất lo rằng tất cả đồ ăn đều có bộ dạng kia.
Bạch Trà nhanh chóng bình phục lại tâm tình.
Những con côn trùng này không biết từ đâu đến.
Thật ra theo lý thuyết, bản phó bản này phải liên quan đến ba mẹ của nàng.
Đương nhiên bây giờ cũng đúng là có liên quan.
Nhưng mà những con côn trùng này là như thế nào vậy? Là ảo giác sao?
Nếu như tất cả mọi người trên thế giới đều như thế này, vậy chỉ có thể là nàng có vấn đề, nhưng lúc đó nàng cũng không thấy Bạch Phong Nhị biến thành như vậy.
Sống sót ở thế giới này bảy ngày.
Dựa theo tình hình trước mắt, khó khăn lớn nhất chắc là ở đồ ăn.
Dù sao thực sự không được, nàng vẫn có thể trốn đến chỗ Bạch Phong Nhị, chỉ cần ở đó không còn những hiện tượng siêu nhiên nào nữa, cũng không ai có thể làm hại nàng, có điều có thể đồ ăn Bạch Phong Nhị đưa cho nàng cũng đều là côn trùng.
Cho nên vấn đề vẫn là ở chuyện ăn uống.
Bảy ngày không thể không ăn không uống được.
Nếu như lấy việc không c·h·ế·t làm điều kiện tiên quyết, thì ít nhất hai ngày nàng phải ăn một bữa cơm, uống một cốc nước.
Như vậy may ra còn được, còn có thể sống động hai lần, có điều đến cuối chắc cũng chẳng nhúc nhích nổi.
Thêm nữa là bảy ngày này rốt cuộc tính theo 24 giờ một ngày, hay là trời tối trời sáng là một ngày.
Nếu là vế sau, thì khi vừa nãy đi ngang qua một cửa hàng, nàng thấy trong cửa hàng có đồng hồ, đã là giữa trưa.
Thiếu nửa ngày là nửa ngày.
Đang nghĩ, Bạch Trà nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng đứng dậy, trốn sau một chồng hàng hóa.
Cửa bị kéo ra.
Có người vào bắt đầu khuân đồ.
Bạch Trà trốn ở góc xem, những người này trông cũng có vẻ rất bình thường.
Có lẽ chỉ cần không nhìn thấy mình, thì họ trông có vẻ bình thường?
Nàng không nhúc nhích, những người kia cũng không phát hiện ra.
Họ rất nhanh chuyển xong đồ rồi đi, đồng thời còn khóa cửa lại.
Cũng chưa chắc là chuyện xấu, trong này có đồ ăn có nước, dù sao thì cũng không chết đói.
Chỉ là đồ ăn này có ăn được không?
Bạch Trà dứt khoát tìm tư thế thoải mái một chút, nằm xuống ngủ một giấc.
Nhưng mà đúng là hơi khó chịu, bởi vì trời khá lạnh, bây giờ là mùa thu, rất nhanh nàng đã lạnh tỉnh, bụng vốn dĩ đói cồn cào, giờ lại bắt đầu một đợt đói mới.
Miệng cũng rất khô, nàng muốn uống chút nước.
Nhưng Bạch Trà vẫn cố nhịn.
Chỉ cần sống qua bảy ngày là tốt rồi.
Cơn đói trong bụng rất nhanh bị đau bụng thay thế, vì thời gian đói quá lâu.
Nhưng may mà như vậy ngược lại lại không cảm thấy đói nữa.
Bạch Trà lại nhịn một chút, cho đến khi ánh sáng trong phòng tắt hẳn, bên ngoài hẳn cũng đã tối trời.
Tứ chi đều có chút vô lực, nàng liếc nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn đưa tay ra, cầm một cái bánh mì.
Bánh mì được đặt trong túi, Bạch Trà quan sát cẩn thận một chút, xác định đúng là hình dạng bánh mì.
Trong lúc nàng còn đang do dự có nên ăn không, thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng còi cảnh s·á·t và tiếng bước chân hỗn loạn.
Chắc chắn là đến tìm nàng.
Bạch Trà nhíu mày, nhưng cũng biết bây giờ mình không chạy thoát được.
Nàng nhét cái túi mì sợi này vào túi, chờ đến khi cửa bị kéo ra.
"Có ai không? Bé Bạch Trà ở đâu?"
Có người gọi tên cô bé.
"Trà Trà! Con ở đâu?" Đây là giọng Bạch Phong Nhị.
Bạch Trà vì vậy ló đầu ra.
"Ở đây!"
Đèn pin rọi vào người Bạch Trà, khiến Bạch Trà theo bản năng che mắt.
Bạch Phong Nhị nhanh chóng đến ôm lấy nàng.
"Con bé này, sao con có thể chạy xa như vậy chứ? Con có biết là muốn làm cô lo c·h·ế·t không? !"
Bạch Phong Nhị bế Bạch Trà lên.
Người bên cạnh cũng đều xôn xao.
"Cô bé này tuổi còn nhỏ, vậy mà chạy giỏi ghê."
"Tính khí cũng hơi lớn, không phải là bị người trong nhà nói vài câu sao? Còn bỏ nhà trốn đi."
"May là trốn trong kho hàng này, chứ không bị tìm thấy thì ít nhất cũng sẽ không c·h·ế·t, lũ trẻ bây giờ..."
Rất nhiều người đều chỉ trỏ, và Bạch Trà cũng thấy, theo lời họ nói ra, miệng họ lại bắt đầu nhả ra côn trùng.
Bạch Phong Nhị đưa Bạch Trà về cũng nhắc đi nhắc lại.
"Về sau con không được thế này nữa, biết chưa? Con thế này sẽ làm cô lo lắng c·h·ế·t!"
"Cho dù ba con có thế nào đi nữa, thì đó cũng là ba của con, nếu con cảm thấy ở nhà ông không vui vẻ, con có thể đến tìm cô, cô sẽ mắng ông giúp con, nhưng con không được chạy ra ngoài như vậy! Không thể làm mọi người lo lắng như thế!"
Tách một tiếng, một con côn trùng rơi xuống tay Bạch Trà.
Theo lời nói của Bạch Phong Nhị, nó rơi xuống tay mà nàng đang nắm.
Bạch Trà trơ mắt nhìn con côn trùng bò lên cánh tay mình, theo bản năng đưa tay gạt côn trùng đi.
Bạch Phong Nhị chú ý thấy động tác của nàng, dừng lời lại, nhìn Bạch Trà, thấy sắc mặt nàng rất khó coi, thở dài, ý thức được mình cũng nói có hơi quá.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.
"Được rồi, cô không trách con, ăn cơm chưa? Cô đưa con về nhà ăn cơm."
Côn trùng từ miệng Bạch Phong Nhị ngừng rơi, nhưng vẫn treo lơ lửng trên miệng cô ta.
Bạch Trà nhíu mày, nhìn kỹ thêm.
Vậy là vì, theo lời nàng ta, có người buông lời ác ý, thì mới có loại côn trùng cụ thể hóa này sao?
Vậy thì loại côn trùng này rốt cuộc là thật hay giả, còn cả những đồ ăn kia nữa.
Nàng đưa tay sờ gói mì sợi trong bụng, vì qua túi hàng thổi p·h·ồ·n·g, nên cũng chẳng sờ được gì.
Rất nhanh, nàng được đưa về nhà Bạch Phong Nhị.
Bạch Phong Nhị cũng gắp thức ăn cho nàng, làm món gì không rõ, vì bưng lên toàn là côn trùng.
"Nhanh ăn đi, cho con trứng gà, rau cũng ăn hết nhé, ăn cháo lót dạ trước đi, con đã một ngày không ăn gì rồi."
Bạch Phong Nhị nói từng món một trên bàn ăn, Bạch Trà mới ý thức được những món này là gì.
Nếu như nói, côn trùng từ miệng những người kia là do họ nói lời khó nghe, thì đồ ăn lại là do đâu?
"Con muốn đi vệ sinh trước."
Bạch Phong Nhị nghe vậy cũng không nói gì, dù sao thì Bạch Trà cũng ở ngoài một ngày.
"Vậy con đi trước đi, vừa hay để thức ăn nguội bớt."
Đầu ngón tay thái t·h·ị·t bị cắt một đường, may mà không lớn, nhưng cũng hơi sâu, khi tìm băng cá nhân thì vết m·á·u đã xuất hiện, đau quá...
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận