Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 683: 【 sinh tồn chỉ nam 】 bệnh viện xem bệnh (length: 8022)

Bạch Phong Vấn càng nhìn càng thêm suy sụp, liên tục xin lỗi Bạch Phong Nhị, thấy Bạch Trà đi ra thì trên mặt thoáng qua đủ loại cảm xúc phức tạp, cũng áy náy xin lỗi nàng.
"Thật xin lỗi Trà Trà... Ba ba dạo này... ba ba dạo này thực sự là không kiềm chế được, ta không cố ý nói những lời đó, ta..."
Bạch Trà nghiêm túc nhìn hắn.
Những lời này hồi nhỏ đã từng nghe, mỗi lần Bạch Phong Vấn phát điên xong đều có bộ dạng này.
Lúc đó hắn thật cho là Bạch Phong Vấn bị bệnh, đương nhiên hắn cũng đúng là có bệnh.
"Vậy nên ba ba bị bệnh đúng không? Vậy có bệnh thì đi chữa bệnh."
Nàng không còn là chính mình hồi nhỏ nữa, không cần phải đi theo kịch bản năm đó mà diễn.
"Cô ơi, đưa ba đi chữa bệnh đi."
Tiếng nói trong trẻo vang vọng khắp căn phòng.
Bạch Phong Nhị thoáng lộ vẻ kỳ quái, nhưng rất nhanh cũng có chút tán thành gật đầu.
"Ta cũng thấy thế, anh, anh bị bệnh thì đi chữa đi có được không? Em thấy giờ anh chỉ là hơi thần kinh thôi, hay là như này đi, em liên hệ bác sĩ cho anh, anh đi bệnh viện đi? Anh xem anh dọa con thành thế nào rồi kìa, có nhà mà không dám về!"
Bạch Phong Nhị nói chuyện với ai cũng như nhau, với Bạch Phong Vấn càng không khách sáo.
Vẻ mặt Bạch Phong Vấn hơi mất tự nhiên.
"Ta biết, ta sẽ đi bệnh viện kiểm tra một chút, kê ít thuốc."
Bạch Phong Nhị nhìn bộ dạng này của hắn, chỉ cảm thấy tiếc thay cho kẻ bất tài.
"Em thật không hiểu nổi, vợ bỏ đi anh thành ra thế này, anh có nghĩ đến nếu vợ anh mà quay lại, nhìn thấy anh thế này, cô ấy sẽ nghĩ thế nào?"
"Nàng sẽ không về đâu!" Giọng Bạch Phong Vấn đột nhiên lớn.
Tiếng hét này của hắn làm Bạch Phong Nhị giật mình.
Bạch Phong Nhị lập tức trợn mắt, không vui nói: "Sao anh biết nàng sẽ không về? Sao nào? Anh giết người hả?"
Nói xong, Bạch Phong Nhị quái dị im lặng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bạch Phong Vấn.
"Anh không phải thật sự giết người đấy chứ, nếu không thì dựa vào đâu mà anh nói nàng không về được, trừ phi anh biết nàng chết ở bên ngoài rồi!"
Bạch Phong Vấn không kìm được vẻ mặt, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta rảnh chuyện sao? Ta giết nàng? Ta chỉ là biết nàng không thể quay về thôi, nhiều thứ ta không thể giải thích với ngươi!"
"A... Vậy cũng không phải là lý do anh đối xử với con như vậy!"
Bạch Phong Vấn ủ rũ nói: "Ta biết."
Thấy hắn bộ dạng này, Bạch Phong Nhị cũng không tiện nói nhiều, dù sao thì chuyện cô em gái như nàng nên góp ý đến vậy thôi, nói nhiều cũng không tốt.
"Vậy anh mang con về đi, hôm nay em còn phải đến bệnh viện một chuyến, à đúng, tốt nhất là anh cũng đưa Trà Trà đến bệnh viện luôn, con bé hôm qua bị đau bụng."
Bạch Phong Vấn nhìn về phía Bạch Trà, trên mặt lại lướt qua vẻ hối hận áy náy, gật gật đầu đi về phía Bạch Trà.
"Vậy Trà Trà ba đưa con đến bệnh viện có được không?"
"Không được, con muốn ăn đồ."
Bạch Phong Vấn khựng lại một chút, rồi ngượng ngùng nói: "À, đúng, Trà Trà còn chưa ăn sáng, vậy con muốn ăn gì?"
"Con muốn ăn trứng trà."
"Được, ba đi mua cho con."
Bạch Phong Nhị thấy hai cha con họ ở cùng nhau, cũng không lên tiếng, thật ra thì nồi của cô vẫn còn cơm để dành cho Bạch Trà, nhưng cô thấy vẫn nên để hai cha con ở cạnh nhau một chút.
Ra khỏi nhà, Bạch Phong Vấn tìm một quán ăn sáng.
"Ăn gì đây? Quán tôi có bánh bao, sữa đậu nành, quẩy, bánh bao có nhân thịt, nhân chay."
Lúc ông chủ nói, Bạch Trà nhón chân muốn nhìn vào trong, nhưng người cô quá thấp, cuối cùng bỏ cuộc.
Lý do muốn nhìn là vì thấy bánh bao bên cạnh, có sâu.
Vì ánh mắt của cô, ông chủ cũng quay sang nhìn bánh bao, cười nói: "Cái này là bánh nhân hẹ trứng gà, cháu muốn ăn không?"
À, khó trách.
Hồi nhỏ cô rất ghét ăn hẹ, thật ra lớn lên cũng không thích ăn lắm, chỉ là hồi nhỏ là không thích cái mùi vị đó, lớn lên thuần túy là ăn vào dạ dày không thoải mái.
Không thích đồ vật sẽ biến thành sâu bọ.
"Không muốn, cháu chỉ ăn trứng trà."
"Lấy hai cái trứng trà, thêm một ly sữa đậu nành."
Bạch Phong Vấn vừa nói vừa lấy tiền ra.
Ông chủ nhanh tay đưa trứng và sữa đậu nành tới, Bạch Phong Vấn thuận tay đưa đồ cho Bạch Trà.
Bạch Trà nhìn cái ly có sâu, nhịn không được muốn hất sữa đậu nành ra, cô đưa trả cho Bạch Phong Vấn qua cái túi.
"Con không thích sữa đậu nành, khó uống lắm!"
Cô không thích ăn đồ chế biến từ đậu, cứ thấy có cái mùi tanh đậu khó mà chịu được, đó là thứ mà ngay cả khi lớn lên cô cũng không tiếp nhận được.
Bạch Phong Vấn nghe vậy, cũng không nói gì, tự mình uống.
Bạch Trà: "..."
Xùy.
Cô không nhìn nữa, cúi đầu ăn trứng của mình.
Trứng trà không có mùi tanh của trứng luộc, Bạch Trà hồi nhỏ cũng khá thích ăn.
Bạch Phong Vấn thật sự xoay người mang Bạch Trà đi bệnh viện.
Hôm qua Bạch Trà chỉ thuần túy là đói thôi, ăn một chút đồ cũng không sao nữa rồi.
Bác sĩ khi biết được chuyện hôm qua cô bé không ăn cơm, không khỏi trách mắng Bạch Phong Vấn.
"Trẻ con không ăn cơm, đói thì đương nhiên đau bụng, làm cha mẹ mà không biết chú ý, tôi cho cô bé ít viên kiện vị tiêu thực, một ngày ăn ba bữa đúng giờ, biết chưa?"
Bệnh dạ dày của Bạch Trà quả thật là do hồi nhỏ đói mà ra, cho dù là lớn lên, cũng thường xuyên bị đau lại.
Bạch Phong Vấn gật gật đầu, cầm thuốc đưa cho Bạch Trà.
"Con không đi khám à? Cô nói con cũng cần đi khám."
Bạch Trà ngẩng đầu nhìn hắn.
Thật ra vì người cô quá nhỏ nên khi nhìn từ góc độ này chỉ có thể thấy cằm người đối diện.
Bạch Phong Vấn thì ngược lại không có cằm đôi, Bạch Trà thầm nghĩ.
Bị cô bé lên tiếng nhắc nhở, Bạch Phong Vấn ngập ngừng một chút, gật đầu rồi đi đăng ký khám cho mình, khoa trưởng khoa tâm thần.
Những năm này chủ động đi khám bệnh thần kinh thực ra không nhiều, đặc biệt là ở thành phố này của bọn họ, chỉ là một thành phố tuyến ba, tuyến bốn thôi.
Ít nhất trước khi Bạch Trà lên cấp ba, những cái gì trầm cảm các kiểu cô đều chưa từng nghe nói đến, bình thường thì mọi người sẽ gọi những người có vấn đề về thần kinh là người điên.
Không quan trọng việc vấn đề của bạn là tâm lý hay do sinh lý gây ra, chỉ cần dính tới bệnh thần kinh, đều nhất định sẽ bị dị nghị.
Vậy nên khoa tâm thần cũng không có ai mấy.
Bác sĩ chủ nhiệm khi biết được Bạch Phong Vấn muốn hỏi về bệnh tình của mình thì cũng có chút kinh ngạc, lập tức trở nên phấn chấn.
"Vậy là gần đây anh cảm thấy tính tình thay đổi thất thường đúng không? Vì vợ mình mất tích, dẫn đến không kìm chế được mà trút giận lên con cái, ừm... vấn đề của anh hơi nghiêm trọng đấy!"
Quả thực có rất nhiều người vợ bỏ đi thì trút giận lên con, hiện tượng này ngược lại cũng phổ biến.
Bác sĩ chủ nhiệm lại nhìn bé Bạch Trà đang ngồi một bên ăn viên tiêu thực.
Cô bé đáng yêu như thế mà cũng bị giận cá chém thớt.
"Đầu tiên này, anh là người trưởng thành, một người trưởng thành có nhận thức đầy đủ thì nên biết ai có vấn đề thì phải đi trách móc người đó, chứ không nên trút giận lên người vô tội, anh nói có đúng không?"
Bạch Phong Vấn nhíu mày.
"Ông không cần phải nói mấy thứ này, tôi đều biết cả, ông cứ kê thuốc cho tôi là được."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận