Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 528: 【 phong tuyết dạ quy 】 đến phiên ngươi (length: 8436)

"Đều tại nhị thúc ngươi, vì sao lại kể những chuyện này với trẻ con? Bây giờ thì hay rồi, nó tò mò đi xem, rồi chết!"
Giọng của mụ Tôn the thé, âm thanh vang xa hai dặm.
Vậy nên nhị gia Tôn ở ngoài kia đương nhiên cũng nghe thấy.
Hắn biết, đây là mụ Tôn cố tình nói cho hắn nghe.
Nhị gia Tôn phì phèo hút thuốc, mặt mày đầy vẻ u sầu.
Hắn lo không chỉ là cháu trai nhà anh cả chết, mà còn lo lắng cả mấy đứa trẻ nhà khác cũng chết.
Hơn nữa còn là Tôn Khải Bằng dẫn đầu nói muốn đi tìm cái gì trận nhãn.
Những nhà kia, chắc chắn sẽ đến làm ầm ĩ.
Sự thật đúng là như vậy, lũ trẻ nhà nào cũng không cứu được, sau khi đau buồn qua đi họ nhanh chóng nghĩ đến việc đến tìm kẻ cầm đầu gây chuyện tính sổ.
Một đám phụ huynh giận dữ đùng đùng kéo đến, họ còn trực tiếp khiêng thi thể con mình theo.
Mấy đứa trẻ bị ngâm nước không lâu lắm, chỉ là mặt đã trắng bệch.
Một đống thi thể trẻ con đặt ở ngay trước cửa, nhìn thấy mà lạnh sống lưng.
"Tôn lão nhị, ngươi ra đây cho ta!"
Một người dân làng vừa nói, vừa trực tiếp đạp một cú vào cổng lớn nhà họ.
Cổng nhanh chóng bị đá văng.
Trong sân cũng đặt thi thể Tôn Khải Bằng.
Nhị gia Tôn ngồi xổm trong sân, nhìn bọn họ xông tới, mặt mày càng thêm ủ rũ.
"Tôn lão nhị, ngươi tự dưng không có chuyện gì lại nói chuyện trận pháp với cháu trai ngươi làm gì, cháu trai ngươi cứ nhất quyết kéo đám trẻ con đi xem cho bằng được, bây giờ thì hay rồi, chết hết! Chuyện này ngươi phải chịu trách nhiệm!"
"Đúng! Không sai!"
Mụ Tôn cũng ra ngoài, khóc lóc chửi bới nhị gia Tôn.
Nhưng trong đám dân làng đương nhiên cũng có người mắng mụ Tôn, nói bà ta không trông coi con mình cho cẩn thận, dạy dỗ con ra nông nỗi này còn hại chết con nhà người ta.
Mụ Tôn vì vậy cũng cãi nhau với họ, khung cảnh ồn ào náo loạn.
Trời càng lúc càng âm u, đã sầm tối.
Vốn là mùa hè nóng nực, đặc biệt là vào thời điểm hai ba giờ chiều, mặt đất có nhiệt độ cao nhất, thân nhiệt con người cũng cảm thấy cao nhất.
Nhưng lúc này đám người lại đều cảm thấy có một luồng hơi lạnh.
Nhị gia Tôn là người đầu tiên nhận ra có điều không đúng.
Hắn nhớ đến cái xác chết nữ trong rừng trúc kia.
"Chờ chút đã! Mọi người đừng ồn ào nữa, chuyện này không đúng, chuyện này không đúng!"
Hắn rốt cuộc đứng lên lên tiếng, đám người tự nhiên lại chĩa mũi nhọn vào hắn.
Nhị gia Tôn đau đầu không thôi, những người này cứ nhao nhao, làm hắn căn bản không chen vào nổi.
Trời bắt đầu mưa.
Khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống, Tôn Khải Bằng dưới đất bỗng nhiên ngồi dậy.
Những người đang ồn ào ban nãy giật nảy mình, trong sân lập tức yên tĩnh trở lại, mọi người đều nhìn về phía Tôn Khải Bằng vừa ngồi dậy.
Chỉ có mụ Tôn sau một hồi ngây người, lập tức phản ứng nhào tới.
"Con trai, con trai ta! Con trai con không chết hả? !"
Mụ Tôn vừa mừng vừa sợ, ôm chặt Tôn Khải Bằng vào lòng.
Dân làng không ngờ sẽ chứng kiến cảnh tượng như vậy, những người cũng vừa mất con, lập tức cảm thấy càng thêm phẫn nộ.
"Hay cho nhà các ngươi, con nhà các ngươi căn bản không sao, kết quả lại hại chết hết con nhà chúng ta!"
Có người nói, còn đã cầm hung khí muốn động thủ.
Nhưng chưa kịp động thủ, thì đã nghe thấy tiếng thét thất thanh của mụ Tôn.
Chỉ thấy mụ Tôn đẩy Tôn Khải Bằng ra, ôm lấy cổ, máu tươi nhanh chóng chảy ra giữa kẽ tay.
Còn Tôn Khải Bằng miệng đầy máu, miệng vẫn đang nhai cái gì đó.
Nhìn kỹ Tôn Khải Bằng, hắn tỉnh dậy rồi, nhưng trong mắt chỉ toàn màu đen không có tròng trắng, trên mặt còn đang dần dần nổi đầy những đường gân đỏ, như mạch máu nổi lên vậy.
Đám người rốt cuộc nhận ra không ổn, nhị gia Tôn thì thở dài một tiếng.
"Tại ta cả thôi, ta không nên nói chuyện kia, vốn dĩ chờ một tháng nữa, hồn phách con quỷ kia liền tan thành mây khói, hết lần này tới lần khác ta lại lắm lời..."
Nhị gia Tôn ủ rũ ngồi xuống đất, cả người già đi chục tuổi.
"Tôn lão nhị... ngươi... ngươi đừng nói nhảm!" Trưởng thôn cũng ý thức được vấn đề.
Họ vừa nói vừa bắt đầu lùi lại.
Trong thôn về chuyện năm đó kia, thật ra đã quên gần hết rồi.
Cho dù là con mình vì chuyện này mà chết đuối, họ thật ra cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng tình huống bây giờ thì khác.
Có người tính đi ra ngoài, kết quả phát hiện ngoài cửa đang đứng một đám trẻ con.
Rõ ràng những đứa trẻ này đều là con mình, mà ban nãy bọn họ còn đang khóc lóc muốn nhà Tôn đền mạng cho con mình, vậy mà lúc này thấy mấy đứa trẻ đang đứng lên, mỗi người đều nổi da gà, chỉ có sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng, hoàn toàn không thể chấp nhận những đứa con đã đứng dậy này là con mình nữa.
Mưa bắt đầu to dần.
Mưa như trút nước, đám người đều ướt đẫm.
"A! ! !" Có người không chịu nổi thét lên thành tiếng.
"Ta biết mà, ta biết mà! ! Từ sau khi đứa con nhà lão Lý chết năm trước, ta đã biết cô ta nhất định sẽ trở về! ! ! Lão Lý đâu, người nhà lão Lý đâu? ? ! ! !"
"Đúng thế! Người nhà lão Lý đâu? Trong thôn cũng đừng đổ tội lên đầu nhà lão Lý! Chính nhà lão Lý hại chết người!"
Dân làng lại như tìm được người tin cậy, rồi cẩn thận tránh xa mấy đứa trẻ đó, muốn đi ra ngoài.
May mà đám trẻ con chỉ đứng ở đó thôi, chúng nó cũng không nhúc nhích.
Dân làng bèn xông ra ngoài, lao thẳng đến nhà lão Lý.
Cửa nhà lão Lý không đóng, mở ra liền xộc vào một mùi tanh máu.
Dưới đất toàn màu đỏ tươi, dưới cơn mưa xối xả, diện tích lan rộng càng lớn.
Dân làng cứng đờ người lại.
Đặc biệt khi nhìn thấy bóng hình màu đỏ đứng giữa sân.
Nàng mặc áo hoa nhí đỏ cùng quần, đây là trang phục mà những người nông thôn sẽ mặc khi kết hôn.
Tóc nàng ướt sũng, dán lên mặt và thân, sắc mặt tái nhợt, như thể vừa bị ngâm nước, giống bọn trẻ con.
Mà dưới đất là thi thể của cả nhà lão Lý.
Thi thể thảm trạng làm người ta không nỡ nhìn nhiều, có người muốn nôn nhưng không dám động đậy.
Người phụ nữ kia chậm rãi nở một nụ cười, môi đỏ tươi.
"Ta về rồi."
Lúc nàng nói chuyện, để lộ cái miệng không có răng, mơ hồ giữa lúc đó, dường như có thứ gì đang ngọ nguậy trong miệng nàng.
Ầm ầm —— Một tiếng sấm rền vang vọng trên trời, dường như làm cả mặt đất rung chuyển.
Sau đó là cơn mưa lớn hơn.
Cơn mưa này chỉ đổ xuống một mình thôn này, cũng chỉ bao phủ mình thôn này.
Khung cảnh xung quanh dần khôi phục lại cảnh tượng ở vùng tuyết nguyên.
Mọi người ở đây cũng dần hồi thần lại, từ trạng thái như bị sương mù bao phủ trong đầu hồi phục lại.
Tỉnh táo lại rồi, mỗi người đều rùng mình một cái.
Bởi vì, dáng vẻ của Tôn Khải Bằng quá đáng sợ.
Mặt hắn trắng bệch, mắt đen ngòm, trên mặt cũng đầy những tơ máu đỏ.
Vương Vũ Nhu người gần hắn nhất ngơ ngác nhìn hắn.
Vì sao lại thế này?
Chẳng lẽ nói, Tôn Khải Bằng thật sự đã chết?
Nhưng nếu dựa theo câu chuyện, thì Tôn Khải Bằng đã chết từ khi còn bé rồi.
Nhưng rõ ràng là họ quen biết nhau từ thời đại học cơ mà.
Tôn Khải Bằng vô tri vô giác cười với mọi người, trong miệng hắn không có răng, lúc nói chuyện có thể nhìn thấy có thứ gì đó trên đầu lưỡi hắn.
"Đến lượt ngươi rồi, Vũ Nhu."
Vương Vũ Nhu lại run rẩy.
Nàng không muốn nói thêm, nhưng ngay sau đó, ánh mắt nàng trở nên trống rỗng.
"Ta muốn kể, một câu chuyện do chính ta trải qua."
- Vì vậy hạn đến ngày 18, còn thiếu 17 chương, tháng sau đổi thành trước mười ngày nợ (vì ta khả năng là 17 chương này hết không trả được ) (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận