Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 433: 【 trăm hoa đua nở 】 thứ hai căn cứ (length: 8142)

"Ta đương nhiên cảm giác được nhân loại có được trái tim sinh mệnh, nhưng dù ta có cố gắng để hạt giống của ta đi tìm kiếm như thế nào, ta đều không thể tìm ra."
Giọng Dương Thụ có chút ảo não.
Nếu tìm được, nó chắc chắn sẽ tiến hóa thêm một lần.
Quan trọng nhất là, cho dù không tìm được, cũng không thể để nhân loại có được.
Còn việc để đồng loại có được...thật sự mà nói, nó cũng không muốn.
Đây là một cơ hội tiến hóa trời ban.
Tuy không quá thông minh, nhưng vì để thành công khống chế vùng đất này trong cuộc cạnh tranh khốc liệt, nó sinh ra đã có một vài bản năng.
Ví dụ, nó có thể để tên thỏ biến thành người kia đi tìm xem, rồi sau đó nó sẽ thừa cơ đoạt lấy, dù sao hạt giống của nó ở đâu cũng có.
"Vậy ngươi cứ vào đi, ta sẽ không cản các ngươi, quả thật chỉ có nhân loại mới biết trái tim sinh mệnh ở đâu."
Trái tim sinh mệnh.
Bạch Trà thầm nghĩ, những thực vật này còn biết đặt tên sao?
Hay là từ đầu những thực vật này đã biết vật này gọi là gì, vì sao? Vì vật kia cũng có ý thức có thể truyền đạt?
Không quan trọng, dù sao hiện tại nàng đang thâm nhập vào nội bộ địch nhân, mặc dù có là đồng minh, vẫn cứ là địch nhân.
"Ngươi cũng không cần hoàn toàn không ngăn cản, như thế sẽ bị nhân loại phát giác, ngăn cản vừa phải thôi, tốt nhất là tách ta cùng mấy nhà nghiên cứu khoa học và đám an ninh ra, ngươi làm rõ được chứ?"
"Rõ, đám nghiên cứu viên là lũ vô dụng, không có sức chiến đấu."
Bạch Trà: "..."
Dương Thụ lại nói: "Vậy ta sẽ giết đám an ninh kia."
"Không, ta giữ bọn họ lại còn có việc, ngươi phải hiểu rằng, nhân loại không chỉ phái mỗi chúng ta đến đây, nhân loại với nhau cũng có cạnh tranh, giống như ngươi và ta, mức độ quan trọng của trái tim sinh mệnh không cần ta nói, nhân loại chắc chắn cũng sẽ muốn tranh đoạt."
Dương Thụ cảm thấy rất có lý.
"Nhưng điều này có liên quan gì đến việc giữ lại đám an ninh?"
"Đương nhiên là có, nếu trên địa bàn của ngươi mọc lên một cây thực vật nhỏ yếu, ngươi có dễ dàng giết nó không? Vậy nếu là một cây rất mạnh thì sao?"
Dương Thụ đã hiểu ra.
"Ta hiểu rồi, được, ta sẽ không giết đám an ninh này, chỉ là tách các ngươi ra thôi, nhưng đám nghiên cứu viên đó có từ trường cũng có vấn đề, bọn họ có giống ngươi là thực vật hóa hình không?"
Bạch Trà không ngờ rằng đám thực vật lại có thể cảm nhận được dị biệt trên người người chơi.
Đây cũng coi như một lời cảnh báo, lát nữa phải nhắc nhở những người chơi khác chú ý một chút, rất có thể ngay từ đầu đám thực vật đã phát hiện ra họ.
"Bọn họ không phải, bọn họ là những người có năng lực đặc biệt do nhân loại mới nghiên cứu ra, đương nhiên ta cũng trà trộn vào."
Dương Thụ lập tức khen nàng lợi hại.
Đồng thời nó cũng đang suy nghĩ, bản thân nó cũng nên tìm cách, trà trộn vào nội bộ nhân loại.
Bây giờ nhân loại tuy yếu đuối nhưng vẫn có thể giết không ít thực vật, hoàn toàn có thể mượn sức nhân loại vì mình sử dụng.
Dương Thụ tính toán trong đầu, Bạch Trà đã ngắt liên lạc với nó.
Mọi việc diễn ra rất nhanh, trông có vẻ như Bạch Trà chỉ đứng đó quan sát những đám dương mao bên ngoài một chút rồi thôi.
Sau đó Bạch Trà liền quay lại.
"Xuất phát, chúng ta vào rừng một chuyến."
Đám an ninh có chút lo lắng nhìn đám dương mao bên ngoài.
"Dương mao này có phải nhiều quá rồi không?"
Thật ra vừa nãy đã muốn nói rồi, cứ có cảm giác bọn họ đã bị bao vây trong một cái kén, rất khó thoát ra.
"Vậy nên mới không thể ở lại đây, nếu không dương mao sẽ càng ngày càng nhiều."
Cũng phải.
Cũng không biết cây dương này biến dị như thế nào, mà dương mao lại liên tục xuất hiện không ngừng.
Cứ như thể lúc nào nó cũng ra hoa vậy.
Các loại thực vật khác cũng thế.
Ngay cả những loại cây thưởng thức như hoa mẫu đơn, thược dược, hoa hồng, hoa nguyệt quế... vốn dĩ vào thời kỳ trước mạt thế thì nở quanh năm và dây thường xuân, còn không sợ nóng lạnh, thì cũng làm người yêu hoa thích thú chết đi được.
Mà bây giờ, hoa càng nở rộ, có nghĩa là người chết càng nhiều, không gian sống của con người càng bị thu hẹp.
Ví dụ, mùi hoa hồng đã không còn là mùi thơm ngát, mà là mùi hương gây mê người nghe.
Đám dương mao vốn đã khó chịu, bây giờ càng quá đáng hơn.
Đám an ninh vừa mở lồng vừa dọn dẹp đám dương mao bên ngoài.
Sau đó mọi người lại lên xe, tiếp tục đi.
Nhưng vừa đi, mặt đất bỗng nhiên nhanh chóng mọc lên những cây dương, những cây dương này gần như ngay lập tức đã trưởng thành đại thụ.
Vì đã có hẹn ước từ trước, nên những cây dương này không làm tổn thương đến những chiếc xe, mà còn rất tốt, cách ly mỗi chiếc xe.
Còn chiếc xe của đám nghiên cứu viên do Bạch Trà dẫn đầu thì bị tách ra khỏi nhóm an ninh.
Tuy rằng tài xế vẫn là người của bên an ninh, nhưng không sao, bởi vì đến lúc xuống xe rồi.
Những cây dương mọc ngày càng dày, nếu không xuống xe thì căn bản không thể đi tiếp được, nhưng nếu xuống xe thì mức độ nguy hiểm rất cao, lỡ như bất cẩn bị cây dương đâm trúng thì...
"Xuống đi, ở trong xe cũng nguy hiểm như nhau thôi."
Bạch Trà đã nói thế rồi, những người khác đương nhiên không có ý kiến, đám người chơi cũng đang cố tìm cơ hội để tách ra khỏi đám an ninh, nếu không thì không dùng được đạo cụ trong tay.
Sau khi xuống xe, người lái xe của đội an ninh cũng đã bị tách ra.
Chỉ còn lại bọn họ có một lối đi nhỏ hẹp ở phía trước.
Đúng là hết sức tận lực.
Đến mức đám người chơi có chút không xác định.
"Cái này...cây dương cố tình tách chúng ta ra, có phải có âm mưu gì không?"
Nhưng Bạch Trà đã bước lên trước rồi.
Những người khác nghĩ rồi cũng đi theo, dù có âm mưu thì cũng phải đi chứ, tám chín phần là cốt truyện chính thôi.
Lối đi nhỏ này dẫn thẳng đến căn cứ thứ hai.
Việc diễn ra quá suôn sẻ làm người càng thêm bất an.
Ngược lại, có người chơi như suy nghĩ gì đó, nhìn Bạch Trà, nghi ngờ có thể là liên quan đến Bạch Trà.
Dù sao kỹ năng của nàng là thực vật, ở thế giới này hẳn là có ưu thế rất lớn.
Bọn họ dừng lại ở cửa vào căn cứ thứ hai.
Tuy dương thụ chiếm lĩnh một vùng lớn bên ngoài, nhưng sự thèm khát trái tim sinh mệnh của những thực vật khác cũng rất mãnh liệt.
Cho nên, bây giờ bên trên căn cứ thứ hai bò đầy các loại thực vật.
Dương mao cũng bay tán loạn không ngừng ở bên trong.
Cứ như thể tất cả đều dựa vào bản lĩnh của mình vậy.
Bạch Trà nhận ra được những thực vật phổ biến, có hoa hồng, hoa nhài, hoa nguyệt quế, hoa tường vi, hoa mộc hương, dây thường xuân và rất nhiều loài khác mà nàng không biết tên, nhưng trông cũng quen, ví dụ có một vài loại hoa vàng nhỏ mọc đầy ở hai bên đường.
Những thực vật này tự do giao phối, có vài cây còn quấn vào nhau.
Các loại hoa cỏ đua nở, thật sự là đúng như cái tên phó bản "trăm hoa đua nở".
Thật đẹp, nhưng cũng rất nguy hiểm.
Qua lớp đồ bảo hộ, Bạch Trà vẫn ngửi thấy được mùi hương của một loại thực vật nào đó.
Nàng lập tức mở chức năng thanh lọc khí vị trên bộ đồ bảo hộ.
"Đi vào kiểu gì đây?"
Đám người chơi đang cân nhắc có nên dùng đạo cụ đánh thẳng vào không.
Nhưng nhìn xung quanh những cây dương, nếu thực vật mọc lên từ dưới đất, nhỡ đâu tránh không kịp thì...
Bạch Trà rũ mắt, nghĩ thử xem có thể liên lạc với những thực vật này không.
Nhưng nàng chỉ có thể kết nối được với dương thụ.
"Những thực vật bên trong tạm thời còn chưa có ý thức."
Dương Thụ trực tiếp nhắc nhở nàng.
"Vậy nên ngươi phải nghĩ cách giết trực tiếp chúng."
Đương nhiên đây cũng là cách mượn dao giết người của nó.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận