Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 353: Đặc thù họa (length: 8942)

Phía sau liên tiếp có rất nhiều trang đều là chỗ trống.
Nói chính xác thì sau đoạn này, số trang có chữ còn lại không nhiều lắm.
Có một vài trang xen lẫn cả giấy, nhưng những tờ giấy này chữ viết phần nhiều chỉ còn lại vài chữ rời rạc.
Cảm giác này quả thực như là dùng loại bút nhiệt xoá bây giờ viết chữ, sau đó đặt trên giường đất nướng qua vậy.
Chỉ là cái này càng dứt khoát, sạch sẽ, cái gì cũng không lưu, ngay cả dấu vết cũng không có.
Càng về sau càng sạch, sạch như ví tiền.
Bạch Trà gấp quyển sổ lại.
Nàng đang suy nghĩ.
Có lẽ nàng nên đến nhà Vu Trinh Trinh một chuyến?
Nàng nhớ đến địa chỉ Vu Trinh Trinh đã điền lúc đăng ký, chỉ là nếu nàng đã biến mất khỏi thế gian này, mình phải tìm lý do mới được.
Còn có địa chỉ gửi chuyển phát nhanh kia nữa.
Đáng lẽ mấy cái đó nên đi xem rồi, nhưng thời gian phó bản khi đó thực sự quá gấp, căn bản không rảnh.
Nhưng hiện tại có lẽ có thể đi xem sao.
Bạch Trà cất kỹ những tin tức và quyển sổ, định xem qua những nơi khác trong tòa nhà này.
Phòng khách bên kia là một phòng sách.
Sách có chút ẩm mốc, Bạch Trà lật ra một album ảnh.
Mở ra thì thấy trong album toàn ảnh chụp lúc nàng còn nhỏ, hoặc là ảnh chụp chung với cha mẹ.
Có vài chỗ còn có ảnh cô cô, nhưng tóm lại chủ yếu là ảnh của nàng.
Bắt đầu từ ảnh đầy tháng, lúc nhỏ nàng còn khá mũm mĩm.
Vì mất ký ức lúc nhỏ nên xem ảnh của mình, nàng có chút xa lạ, luôn cảm giác như đang xem người khác vậy.
Như Quý Thanh Nguyệt nói nàng là cái đồ mít ướt, trong này có rất nhiều ảnh, đúng là chụp bộ dạng khóc lóc của nàng.
Có lúc thì tủi thân nước mắt lưng tròng, có khi giận dữ khóc lớn, có lúc ngồi bệt trên đất khóc rống, còn có rất nhiều ảnh khóc rất xấu, như lúc khóc thì lắc đầu, sau đó cả khuôn mặt đều nhòe đi.
Xem xong album ảnh, Bạch Trà gấp lại, nếu không nhớ rõ, vậy đây không phải là nàng.
Cái album ảnh này...
Bạch Trà nhìn qua nhìn lại, đi về phòng ngủ, khóa album vào ngăn kéo.
Rất tốt, loại đồ này cũng không cần thấy mặt trời.
Nhưng khi quay người định rời đi, nàng lại do dự mở ngăn kéo ra.
Nàng lấy ra mấy tấm ảnh chụp chung với cha mẹ, đều chụp vào dịp sinh nhật.
Sau đó nàng mới khóa album lại.
Nàng lên lầu hai.
Lầu hai bố trí phòng giống lầu một.
Một phòng là phòng ngủ, một phòng là phòng vẽ.
Trong này vẫn còn rất nhiều tranh của mẫu thân.
Có phác thảo có tranh, mỗi bức đều đóng dấu một bông hoa trà màu đỏ, còn có hai chữ Thanh Nguyệt.
Phần lớn đều là hoa cỏ, các loại hoa, cũng có những bụi hoa lớn.
Phần ít tranh về người, đa phần là vẽ nàng lúc còn nhỏ.
Vì thời gian quá lâu, lại không bảo quản tốt, trên mặt phủ một lớp bụi, màu sắc trông cũng không tươi sáng.
Nhưng nàng thấy được tình yêu của mẫu thân.
Trong lòng Bạch Trà có chút khó chịu.
Tại sao lại quên hết ký ức về mẫu thân chứ?
Trong căn phòng, nàng cẩn thận sửa sang những bức tranh, định phân loại cẩn thận, xem lát nữa có thể tìm người sửa chữa hay không.
Thu dọn xong, nàng lật ra một bức tranh phong cách khác biệt rõ rệt.
Mà cảnh trong bức tranh, chính là cảnh lúc trước, lúc nàng bị ép trở thành tín đồ phật tượng đã thấy, vùng quê hoang vu, nơi xa có một tượng phật ba mặt khổng lồ, đang quan sát phía dưới.
Bạch Trà lấy bức tranh ra, nhìn kỹ.
Cả bức tranh toát ra một vẻ âm u khó tả.
Nàng cau mày, để bức tranh một mình sang một bên.
Lúc sau, nàng lại tìm được một bức tranh có khung cảnh quen thuộc.
Đó là khi ở trong thân thể Thu Ca, nhìn thấy bóng lưng Bích Vân áo đỏ bên mặt hồ, còn có bướm đỏ bay tán loạn.
Bạch Trà trầm mặc để bức tranh lên trên bức tượng phật, tiếp tục tìm.
Quả nhiên, nàng liên tiếp tìm được những bức tranh mang cùng cảm giác.
Một bức là cánh đồng tuyết, bầu trời âm u, thấp lè tè, gió tuyết gào thét, vài bóng người trong tuyết.
Một bức là lâu đài kiểu Âu, trước lâu đài là những đóa anh túc huyết sắc, biển máu nối liền nhau, tạo nên sự đối lập cực rõ với lâu đài đen.
Dưới hai khung cảnh này, là một người phụ nữ đứng trong mưa.
Khung cảnh có chút giống bức tranh "Cô gái trong mưa" nổi tiếng, chỉ khác là người phụ nữ này quay lưng lại với bức tranh, mặc đồ đen, gần như hòa vào cả cảnh.
Cả bức tranh đều mang lại cảm giác âm u, ướt át.
À không, đúng là sắp mưa.
Ngoài trời không biết từ khi nào đã âm u hẳn đi, gần như tối sầm lại.
Bạch Trà để ba bức tranh qua một bên, cầm lấy những bức khác.
Một bức cũng rất quen thuộc, vì nàng đã thấy trong mơ.
Chính là giấc mơ chơi trốn tìm.
Trong tranh là cảnh nàng trốn trong chiếc rương nhỏ hẹp, có một cô bé mặc váy búp bê hồng đang ghé lên rương nhìn vào ống kính.
Cô bé có hai bím tóc sừng dê, toàn thân xanh đen, khóe miệng cười ngoác, lộ ra hàm răng sắc nhọn, mắt đen láy, không có lòng trắng.
Ngón tay ghé trên rương, móng tay đen, nhọn hoắt như răng.
Toàn bộ khung cảnh giống trong mơ, nhưng góc độ này giống như một người đứng ngoài nhìn vào.
Đây đều là những thứ có trong giấc mơ của nàng sao, hay là những thứ đã từng xuất hiện trong ký ức của nàng?
Hoặc đây là những thứ sẽ gặp trong game?
Để bức tranh xuống, quả nhiên là một giấc mơ của mình, một giấc mơ lặp lại lâu dài, đó là chiếc cầu thang lên không được xuống cũng không xong.
Có một bé gái mặc đồ trắng đang chạy trên cầu thang, phía sau là bóng tối sắp nuốt chửng.
Phía trên là cầu thang lộn xộn, phía dưới là bóng tối thăm thẳm, trong bóng tối, có một con mắt, không rõ ràng lắm, nhưng Bạch Trà thấy ánh sáng quá yếu, lúc dùng đèn pin điện thoại chiếu mới nhìn ra.
Tiếp theo là một sân chơi, rõ ràng trông rất náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, vốn là khung cảnh ấm áp vui vẻ, nhưng nếu nhìn kỹ, chỗ nào cũng có vấn đề.
Ví dụ, chỗ cửa sổ bánh xe đu quay, ẩn ẩn thấy có người gục ở đó nhìn xuống, tay để lại vết máu.
Người trên xe cáp treo, nhìn kỹ hóa ra lại không có đầu.
Bé nhỏ trên ngựa đu quay thì ngã ngồi, đầu cắm vào con ngựa gỗ.
Bé nhỏ trên thuyền hải tặc kinh hãi muốn nhảy xuống, nhưng dường như có một con quái vật nào đó đang nhìn chằm chằm chúng.
Bỏ bức tranh này xuống, bức tiếp theo là trống rỗng.
Chỗ trống giống với những trang nhật ký bị xóa chữ kia.
Đáng lẽ chỗ này cũng có tranh mới đúng.
Mấy trang tiếp theo đều là trống, chỉ có trang cuối cùng còn có hình, nhưng cũng gần như biến mất quá nửa.
Chỉ thấy ở dưới cùng, màu đỏ và màu vàng lẫn vào nhau, trông giống như lửa, nhưng là đồ án đang chảy xuôi.
Cất mấy bức tranh sang một bên, Bạch Trà tìm lại lần nữa, không thấy bức nào mới nữa.
Nàng trước tiên đặt mấy bức tranh khác ở nơi không dễ ẩm, dùng tấm nilon che lên, tiện tay tìm được tấm nilon thừa, bọc mấy bức tranh đặc biệt ở dưới đất, định mang chúng về.
Bao gồm cả những tấm vải vẽ trở thành chỗ trống kia.
Lộp bộp lộp bộp... Bên ngoài bắt đầu mưa, giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống, tí tách tí tách, rất nhanh đã thành mưa to tầm tã.
Mưa lớn thế này thì khó về.
Lúc này cũng mới giữa trưa, nàng cũng đã cân nhắc khả năng không về ngay được, nên mang chút đồ ăn.
Bên trái bên phải dưới cầu thang là nhà vệ sinh, trong căn nhà cũ này trú mưa cũng được.
Nàng hơi hé cửa phòng khách tầng trên, cho phòng sáng thêm chút, sau đó di chuyển ghế lại ngồi xuống, ngẩn người nhìn mưa bên ngoài.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận