Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 45: Triệt để hỗn loạn (length: 8682)

Bạch Trà ngồi sụp xuống đất, trông thật đáng sợ.
Nhưng nhà trọ bên trong, cũng hiển nhiên không an toàn như vậy.
Chung quanh vách tường đều đã đổi thành màu đỏ thịt.
Tầng một sớm đã hoàn toàn thay đổi.
Cũng trách sao không ai mở cửa, căn bản không biết người của bọn họ ở đâu.
Bạch Trà không biết nàng đã đi ra bao lâu.
Nàng ngược lại cũng không hối hận việc phải đi vào, không vào thì pho tượng kia nhất định sẽ giết nàng.
Nàng không biết đó là sự tồn tại ở cấp bậc nào, chỉ bằng cảm nhận được khí tức kia khi vừa mới đi vào, nàng cũng đã cảm thấy toàn thân run lên một cách bản năng.
Đó là sự run rẩy thuộc về bản năng của cơ thể.
Nhà trọ dù chưa chắc an toàn, nhưng dù sao cũng là trong cái phó bản trò chơi này.
Có lẽ là vì nàng vừa đe dọa nhà trọ, Bạch Trà vừa chống tay đứng dậy liền thấy vách tường thịt bên cạnh nhúc nhích mấy lần, bắt đầu phun ra những con quỷ quái vặn vẹo ra bên ngoài.
Những con quỷ quái này gần như lập tức liền lao đến cắn xé nàng.
Bạch Trà không dùng kiếm nữa, dùng nữa chắc nàng sẽ sớm hóa quỷ mất, nàng đã cảm thấy trong lòng đang sinh ra một loại bực bội, sát ý, phẫn nộ và những thứ tiêu cực khác.
Lúc này, lực lượng trong cơ thể nàng đủ để đối phó với những thứ này.
Bạch Trà tránh thoát những con quỷ quái, đi về hướng cầu thang cũ.
Chỗ đó giờ không còn là cầu thang, mà là đống ruột treo lủng lẳng.
Bạch Trà chỉ có thể lùi một bước di chuyển đến vị trí sân khấu.
Điện thoại trên bàn vẫn còn đó.
Nhưng Bạch Trà không gọi điện thoại nữa.
Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra trong nhà trọ khi nàng rời đi mà lại thành ra như thế.
Bỏ pho tượng Phật không nói, theo quy tắc thì nhà trọ và sân khấu không có quan hệ tốt đẹp gì.
Giữa nhà trọ và tượng Phật cũng có khả năng nuốt chửng lẫn nhau.
Quỷ quái trong nhà trọ và quỷ quái bị Phật khống chế bên ngoài chắc hẳn thuộc về hai thế lực khác nhau, trông thì chỉ có sân khấu như là đơn độc một mình chiến đấu.
Nếu đúng là vậy thì độ nguy hiểm của sân khấu tăng lên rất nhiều.
Nhà trọ có lẽ không có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, nhưng lại có thể chống lại tượng Phật.
Do đó tượng Phật chỉ có thể thông qua phương thức xâm lấn để giết hại người chơi bên trong.
Sân khấu bị vây trong nhà trọ, nhưng lại có một quy tắc rằng nếu phát hiện sân khấu có thể liên hệ nhà trọ để nghỉ chân.
Quy tắc hiện tại xem ra là thuộc về lực lượng của toàn bộ ứng dụng trò chơi, cho nên chẳng khác nào việc nhà trọ có thể mượn sức mạnh của trò chơi để đối phó với sân khấu.
Sân khấu lại đang bị phong ấn.
Vì thế, ở mấu chốt này, nàng vẫn không muốn đưa sân khấu đến.
Đáng tiếc, núi không đến thì ta đi đến núi.
Vách tường bỗng nhiên phun ra một bóng dáng uyển chuyển cầm đèn lồng.
Lúc này Bạch Trà chỉ muốn chửi bới.
Thế là nàng cũng chẳng quan tâm đống ruột kia, bắt đầu chạy lên trên.
Tròng mắt của sân khấu chuyển động theo hành động của nàng, lộ ra nụ cười lạnh lẽo đáng sợ.
"Khách nhân, ngươi chạy lung tung làm gì thế? Trông ngươi có vẻ không được khỏe nhỉ."
Bạch Trà thấy cũng được, chỉ trừ trong lòng không ngừng sinh ra cảm giác bực bội.
Nàng dùng cả tay chân chạy lên tầng hai, trực tiếp xông vào một phòng.
Những bóng đen ở tầng hai không biết đã đi đâu, nàng cũng không quan tâm, cầm điện thoại trên bàn lên gọi ngay.
"Khách nhân!" Sân khấu bước đến cửa phòng, lạnh lùng nhìn nàng.
"Ngài không phải nói muốn giúp ta sao? Ngài đang làm cái gì?"
Bạch Trà nghe đầu dây bên kia không ngừng báo bận, nhìn sân khấu đang từng bước đi tới, chỉ có thể một lần nữa nắm chặt thanh kiếm trong tay.
"Chào mừng quý khách đã gọi. . ."
"Tôi muốn khiếu nại! Nhà trọ của các người không phải bảo không có sân khấu sao? Tôi bây giờ nhìn thấy sân khấu!" Bạch Trà vội vàng nói.
"Được, vấn đề của ngài đã được ghi nhận, chúng tôi sẽ sớm cử chuyên gia đến giải quyết, mời ngài đợi."
Bạch Trà cúp máy, chạy ra phía cửa sổ.
Sân khấu không chút hoảng hốt đi về phía nàng.
"Ngài muốn dân trọ giết ta sao? Quả thật là quá nhẫn tâm."
Bạch Trà gượng cười, phá tan cửa sổ.
Khí tức đáng sợ tràn vào theo ngoài cửa sổ, Bạch Trà hứng trọn, chỉ cảm thấy toàn thân dựng tóc gáy.
Pho tượng Phật trong phòng bỗng nhiên động đậy.
Sân khấu vẫn không chút xao động.
"Bọn họ không giết được ta đâu." Sân khấu tiếc nuối nói.
"Ta cảm nhận được cơ thể ngài hiện tại có sức mạnh rất lớn, hay là cứ đưa những sức mạnh đó cho ta lần nữa đi."
Thân ảnh hắn bất chợt xuất hiện từ trong vách tường cạnh Bạch Trà, bàn tay tái nhợt chộp lấy cổ tay phải của Bạch Trà.
Bạch Trà nhanh như chớp đưa tay kia lên nhận lấy thanh kiếm, đâm thẳng vào hắn.
Sân khấu giơ chiếc đèn lồng trong tay lên, đỡ thanh kiếm của nàng.
"Thảo." Bạch Trà chửi một tiếng.
Một cái đèn pha lê, lại có thể va chạm với kiếm phát ra âm thanh kim loại, còn bốc lên cả tia lửa.
Tượng Phật trong phòng lung la lung lay đứng lên, còn càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng cao đến tầm một người.
Nhưng pho tượng đó liếc mắt nhìn hai người đang đánh nhau, quay người đi ra.
Lòng Bạch Trà chùng xuống.
Nàng thật sự không có chút kỹ xảo chiến đấu nào đáng nói, tất cả đều là theo bản năng.
Mỗi lần sân khấu tấn công đều có thể ăn cắp sức mạnh trong cơ thể nàng.
Mà kiếm của nàng lại không tài nào đâm trúng được đối phương.
Bạch Trà vừa định dùng thố tia tử cùng đạo cụ thì chưa đến nửa giây sau, nàng đã cắm thẳng kiếm vào vách tường, bắt đầu hấp thu mạnh mẽ lực lượng của nhà trọ.
Sân khấu không ngăn cản, chỉ coi cơ thể nàng như một thiết bị lọc, biến lực lượng nàng hút vào thành của chính mình.
Chỉ riêng điểm này, hắn tạm thời còn chưa giết Bạch Trà.
Bạch Trà cũng biết việc này chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Màu xám trắng của sân khấu, thứ thuộc về cảm giác thạch cao đang yếu đi rất nhanh.
Theo thời gian trôi qua, hắn chắc chắn sẽ phá tan phong ấn.
Đến lúc đó người chết đầu tiên vẫn sẽ là Bạch Trà.
Bạch Trà càng dùng sức cắm vào vách tường nhà trọ, nhà trọ nếu thức thời thì lúc này phải tách hai người họ ra!
Hiển nhiên nhà trọ cũng có tính khí, đúng là không thể nhịn được nữa liền bỗng nhiên nhúc nhích dữ dội, co rút cả căn phòng lại.
Bạch Trà cảm thấy tay đang nắm lấy mình đã buông ra, nhưng nhà trọ lại muốn mượn sức mạnh của vách tường đè chết nàng.
Nhưng tay nàng còn cầm kiếm.
Ở đây phải cảm ơn Vương Húc Minh.
Dù rằng tình hình trước mắt tám chín phần mười chắc chắn cũng do hắn gây ra.
Kiếm liên tục rạch xung quanh một đường rách này đến một đường rách khác, nhà trọ tức giận phun nàng ra ngoài.
Bạch Trà còn chưa đứng vững thì đã cảm thấy một luồng sức mạnh kinh khủng xộc thẳng vào mặt.
Hiển nhiên nhà trọ cố ý đưa nàng vào chỗ chết.
Ầm ầm —— Một chiếc khiên chắn ngay trước mặt nàng, sau đó người nàng bị kéo sang một bên.
Bạch Trà lúc này mới thấy rõ người trước mặt chính là một pho tượng Phật, còn người kéo nàng là Vương Húc Minh.
"Còn sống à, vừa hay, nhanh đi tìm thân xác, chúng ta phải ra ngoài."
Vương Húc Minh cũng không giải thích cho nàng vì sao nơi đây lại thành ra như vậy, chỉ kéo nàng đến phòng 306.
Nhưng trong phòng 306 còn có một thứ khác.
Chung Mãn.
Hắn đã rớt xuống từ cửa sổ, da bị lột ra đang quấn chặt lấy thân thể Bạch Trà.
Thấy Bạch Trà quay lại, trên mặt Chung Mãn lộ ra nụ cười dữ tợn.
"Ngu ngốc." Bạch Trà chửi một câu, xông lên đâm thẳng kiếm vào đầu hắn.
Chung Mãn căn bản không thể ngăn cản, thân thể hóa thành tro bụi, nhưng Bạch Trà cũng không thể quay lại thân xác của mình.
"Những người khác đâu, các ngươi làm thế nào quay về?"
Bạch Trà nhìn Vương Húc Minh đang đánh nhau.
"Thanh kiếm kia của cô, có thể phá vỡ lớp ngăn cách giữa cô và thân xác." Vương Húc Minh vừa đánh vừa nói, "Còn những người khác. . ."
Não của ta giờ bị sương mù nghiêm trọng, cảm thấy viết chỗ này rất khó chịu, nhưng đầu óc lại như bột nhão vậy, bảo là không có di chứng gì. . . Ta ngay từ đầu đã bị sương mù não rồi, hiện tại mỗi ngày thời gian đầu óc tỉnh táo lại cực kỳ ngắn (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận