Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 119: 【 ám hoài quỷ thai 】 bà ngoại dẫn đường (length: 8102)

Một bà lão đứng ở đó, tối om, bà lão lại rất gầy, gầy đến hốc mắt đều sâu hoắm vào, cả đôi mắt như một vệt bóng tối, vừa nhìn, khiến người giật mình.
【Ôi, bà lão này nhìn...】 【Má ơi, đêm khuya ngủ không được, lên xem stream một cái, ta thắc mắc sao chủ kênh lại ở trong phó bản?】 【Hôm nay ít người vậy...】 【Chắc là đều ở phó bản của Thẩm Khinh Trần rồi】 【? Thẩm Khinh Trần mà cũng xuống phó bản á?】 【Đúng rồi, nếu không thấy chủ kênh hình như chị em ruột đi vào, chứ ít khi thấy người nhà cùng nhau vào bản lắm, tôi cũng đi luôn】 【Ừm... Tôi cũng muốn đi xem, chủ kênh xin lỗi, chủ kênh tạm biệt, dù chủ kênh hình như cũng không bật màn hình, chắc là cũng không để ý đâu】 Bạch Trà quả thật không bật màn hình, vì lần này phó bản Từ Sanh Sanh đi vào, nàng dứt khoát tắt màn hình luôn, toàn tâm toàn ý nhập game.
Bà lão kia thấy bọn họ không nói gì, lại hỏi một câu.
"Các ngươi đều là ai?"
"Ách..." Vương Giang Đào mở miệng, cười nói: "Thế này, bọn cháu là đến dự đám cưới của Quý Tiểu Lan."
Bà lão nghe vậy, bừng tỉnh hiểu ra, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười, răng bà rụng mất mấy cái.
"Thì ra các cháu là bạn học của Tiểu Lan à, ta là bà ngoại Tiểu Lan, nó mấy hôm trước có nói với ta, nó có một đám bạn học muốn tới."
Bà lão vừa nói, vừa run rẩy bước về phía trong thôn.
"Đi theo ta, ta thu xếp riêng cho các cháu một cái sân, trong đó có ba bốn gian phòng, các cháu chen chút chắc ở đủ."
Bà lão đi đường rất chậm.
Người chơi cũng chậm rì rì đi theo sau, quan sát xung quanh.
Ngôi làng này không lớn, chắc chỉ có mười mấy hộ gia đình.
Tính tổng số người thì ước chừng cũng chỉ vài chục.
Nhà nào cũng treo đèn lồng đỏ, thật là kỳ lạ.
Bình thường mà nói, trong thôn có người cưới xin, cũng không thể nhà nào cũng treo đèn lồng đỏ được, cùng lắm thì cả làng ăn một bữa tiệc thôi.
"Nãi nãi, bà là gì của Tiểu Lan ạ?" Bạch Trà lên tiếng.
"Tiểu Lan là cháu ngoại của ta!"
Bà lão nhắc đến Quý Tiểu Lan, trên mặt lộ vẻ tự hào.
"Cháu ngoại của ta giỏi lắm, là người duy nhất ở cái thôn này đỗ đại học mấy năm nay! Hơn nữa á, tính cách cũng tốt, người hiền lành lắm, không giống mấy đứa ở trong làng thi đỗ đại học rồi không trở về, nó học xong đại học là về dạy học luôn!"
"Tốt lắm, tốt lắm..." Bà lão nói, bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Bạch Trà.
"Con là bạn học của cháu ngoại ta, trước kia nó chưa từng nhắc đến ta với con sao?"
Trong lòng người chơi đều thót tim.
Bạch Trà rất tự nhiên mở miệng.
"Nghe bà nói như vậy thì có vẻ là từng kể, nhưng mà bạn ấy thường chỉ lo học thôi, ít khi nhắc đến chuyện gia đình lắm, ở trường học bạn ấy rất chăm chỉ."
Bà lão nghe vậy lập tức vui vẻ ra mặt.
"Đúng rồi, cháu ngoại ta đương nhiên là giỏi như thế, nó từ nhỏ đã chịu khó học hành, muốn lên thị trấn học thì xa quá, nó bốn giờ sáng đã dậy rồi, về còn làm việc cho ta nữa..."
Bà lão lẩm bẩm không ngừng.
"Tiểu Lan đứa nhỏ chỗ nào cũng tốt... Tại ta không tốt..."
Nàng đột nhiên rơi vào lẩm bẩm.
Thật ra vì răng rụng mất mấy cái nên bà nói chuyện vẫn luôn có chút không rõ ràng, kiểu nói nhỏ mập mờ thế này thì khó mà nghe rõ.
Mà trạng thái như vậy của bà, rất có thể liên quan đến mấu chốt của kịch bản.
Kim Kiều gạt Bạch Trà ra, dứt khoát tiến lên đỡ lấy bà lão.
"Bà ơi, cháu dìu bà đi, nhìn bà đi đường cũng không vững lắm!"
Sau khi tay chạm vào cánh tay bà lão, Kim Kiều cảm giác được một sự lạnh lẽo cứng nhắc.
Nàng có chút hối hận.
Nhưng npc này rõ ràng là npc dẫn chuyện, hẳn là có thể cung cấp nhiều thông tin kịch bản.
Với tiền đề là bản thân sống sót, đương nhiên cũng muốn lấy được đánh giá cao hơn, vì như vậy mới có thể có thêm nhiều tích điểm.
Thấy lúc nãy Bạch Trà tùy tiện nịnh nọt một câu mà có thể làm bà lão nói nhiều như vậy, nàng lại ghét hai chị em kia, liền quyết định tự mình đi hỏi.
"Sao bà lại nói mình không tốt? Cháu thấy Tiểu Lan người tốt như vậy, chắc cũng là do bà dạy dỗ tốt chứ!"
Từ Sanh Sanh ở một bên đảo mắt.
Con nhỏ này thật không biết điều.
Bà lão bỗng nhiên ngậm miệng lại.
Bà dùng đôi mắt đục ngầu kia liếc nhìn Kim Kiều.
"Ngươi cảm thấy ta là người tốt sao?"
Kim Kiều cứng người lại một chút.
Câu này vang lên âm trầm đáng sợ.
Nàng muốn rút tay mình lại, nhưng lại bị đối phương trực tiếp nắm lấy cổ tay.
Bà lão lúc nãy trên người mặc một chiếc áo khoác tương đối dày, cái cảm giác lạnh băng ấy đã rất rõ rồi, bây giờ tay chạm vào cổ tay bà, Kim Kiều trực tiếp run rẩy.
Nàng chỉ có thể cố gắng cười.
"Rốt cuộc Tiểu Lan rất tốt, chắc là bà cũng rất tốt thôi."
Nàng cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc, bà bà yêu thích cháu ngoại mình như thế, khen cháu ngoại bà chắc chắn không có vấn đề gì.
Bà lão quả thật chậm rãi thả lỏng tay ra.
Bà gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Ta không phải người tốt, tại ta vô dụng..."
Sau đó bà không nói gì thêm.
Không khí có chút lúng túng.
May là đến nơi rồi.
Bà từ trong túi mình lấy ra một chùm chìa khóa, mở cánh cổng gỗ lớn của sân ra.
Âm thanh cánh cửa gỗ mở ra rất lớn.
Gió lạnh thổi ra từ trong sân.
"Các cháu cứ ở tạm chỗ này đi, trong đó các cháu tự thu dọn nhé, ta già rồi không tiện làm."
Bà lão nói muốn đi.
Bạch Trà khẽ nói: "Bà ngoại, vậy Tiểu Lan bây giờ đang nghỉ ngơi ạ? Có phải là bọn cháu chọn thời điểm không được đúng lắm không, cũng tại khuya khoắt cả rồi..."
Bà lão khựng lại, quay đầu nhìn nàng một cái.
"Nếu con muốn gặp nó, ta hỏi nó một chút."
Nói xong, bà đi mất.
Đến khi bà đi khuất, Kim Kiều đột nhiên quay phắt người lại.
"Cậu làm gì vậy? Cậu muốn hại chết bọn tôi à? Ai chẳng biết Quý Tiểu Lan là thứ mấu chốt nhất? Cậu còn nói muốn để cô ta đến đây?"
Bạch Trà căn bản không để ý đến nàng, trực tiếp đi vào trong sân.
Mặt Kim Kiều xanh mét, nhấc chân muốn đuổi theo, kết quả có hai người chơi nhanh hơn cô một bước.
Là Vương Giang Đào và Trương Phong.
Vương Giang Đào cười với cô một cái, nói: "Cậu lo lắng cũng không phải là không có lý, vậy cậu còn ở lại không?"
Mọi người đương nhiên không muốn gặp nữ quỷ.
Nhưng không gặp thì không thể.
Thà gặp một lần vào ngày đầu tiên, có lẽ còn đỡ hơn phía sau.
Ngày cưới là mùng 1 tháng 9, hôm nay là 27 tháng 8.
Còn những bốn ngày nữa.
Tuy trò chơi không quy định thời gian, nhưng người chơi có chút kinh nghiệm đều biết, bốn ngày này là thời gian để họ dò tìm kịch bản.
Một khi đám cưới bắt đầu...
Giấc mộng của người chơi đều không sai biệt lắm, cuối cùng đều chết tại lễ cưới, tim bị xé rách.
Kim Kiều hậm hực đi vào.
Cô ghét nhất là hai chị em kia, một bên nói chuyện không biết giữ miệng, còn cứ thích ra vẻ vô tội ngơ ngác nhìn xung quanh, làm ra cái vẻ ngây thơ giả tạo, thật buồn nôn!
Đã vào game rồi, ai thèm tin bọn chúng là ngốc nghếch ngây thơ chứ!
Bạch Trà bị nàng chán ghét, đã đẩy cánh cửa phòng khách ra.
Kim Kiều nghĩ thế nào nàng chẳng quan tâm, nhưng đối phương lộ rõ ác ý, nàng ghi nhớ.
Sau đó ngoan ngoãn một chút thì thôi, nếu không thì... nàng sẽ làm cho nàng ta ngoan ngoãn.
- Hình như sốt rồi...
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận