Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 391: 【 thứ ba trung học 】 lại một con mắt (length: 7862)

Tô Ức Tinh bỗng nhiên nói với ngươi, nàng hôm qua cũng gặp giấc mộng đó, ngươi lập tức nhớ lại những ký ức không vui, nét mặt thoáng chốc mất kiểm soát, có chút đau khổ. "Ai, thật ra hôm qua ta cũng mơ thấy giấc mộng đó." Tô Ức Tinh nói.
Bạch Trà đầu tiên ngẩn người, sau đó thất thần, cuối cùng theo bản năng cau mày, trông có vẻ không vui.
Nhưng rất nhanh nàng đã lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười gượng gạo.
"Về lớp học đi."
Tô Ức Tinh gật đầu, cũng không nói thêm gì, nàng cũng đã thoát ra khỏi trạng thái vui vẻ.
Nhưng lập tức mệt mỏi quá mức, khiến người không còn ham muốn giao tiếp.
Mà Bạch Trà vừa về đến lớp không lâu, liền có một nam sinh đến bên cạnh Bạch Trà, gõ bàn nàng.
"Thầy chủ nhiệm kêu ngươi đến phòng làm việc một chuyến."
Bạch Trà có chút không hiểu chuyện gì, đứng dậy cười nói: "Thầy chủ nhiệm tìm ta có việc gì vậy?"
Nam sinh kia gãi đầu, cười đáp: "Ta cũng không biết nữa, vừa nãy bỗng dưng kêu ta, ngươi đi xem sẽ rõ."
Bạch Trà đành đứng lên.
Thật ra trong lòng nàng biết, có khả năng là liên quan đến cảm xúc bất thường mà mình vừa bộc lộ ra.
Nhưng phòng làm việc của thầy giáo ở đâu?
Cho nên nàng gọi nam sinh kia lại.
"Ngươi có thể đi cùng ta được không?"
Nam sinh hơi ngớ người ra, giờ cậu ta đang rất vui vẻ nên lập tức đồng ý.
Cảm xúc phấn chấn như này có một điểm tốt là, người khác đưa ra mấy yêu cầu nhỏ nhặt, cậu sẽ không từ chối.
Cho dù Bạch Trà cũng không nói là chuyện gì.
Nam sinh dẫn nàng đến cửa phòng làm việc.
"Ngươi tự vào đi, ta không đi theo nữa."
"Ừm, cảm ơn." Bạch Trà cười cảm ơn cậu, rồi đi vào phòng làm việc.
Nhưng trong phòng làm việc có khá nhiều thầy cô, trong đó có một người là thầy giáo coi tự học sớm, chắc là giáo viên tiếng Anh, nhưng không rõ có phải là thầy chủ nhiệm không.
Bạch Trà đứng ở cửa phòng làm việc, lịch sự gõ nhẹ cửa.
Chủ yếu là để mấy thầy cô bên trong nhìn về phía mình, rồi tự chủ động gọi cô vào.
Một nữ giáo viên nhìn về phía cô, cười vẫy tay.
Xem ra đây mới là thầy chủ nhiệm.
"Bạch Trà à, vào đi."
Bạch Trà đi đến, quen thói nở một nụ cười hiền dịu.
"Thưa thầy, thầy tìm em ạ?"
"Ừ, ngồi xuống đi, không có gì đâu, thầy chỉ muốn hỏi thăm chút về em thôi."
Thầy chủ nhiệm nở nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt lại tỏ ra lạnh lùng khác thường.
Đối diện với ánh mắt ấy, như thể bị một thứ gì đó để ý đến.
"Bạch Trà, dạo này em có chuyện gì không vui à?"
Bạch Trà ngạc nhiên nói: "Thưa thầy, vì sao thầy lại hỏi vậy?"
Cô vừa nói xong câu đó, kịch bản liền được làm mới.
[ngươi hào phóng thừa nhận mình có một vài chuyện không vui, bởi vì ngươi cảm thấy người trước mắt này cho ngươi cảm giác rất thân thiết, ngươi nói với nàng, ngươi đã mơ một giấc mộng]
Bạch Trà: "..."
Vì vậy, Bạch Trà lộ vẻ ngượng ngùng, tự nhiên đón nhận lời mình vừa nói.
"Em có một chút chuyện, nhưng không biết phải nói thế nào."
Thầy chủ nhiệm gật đầu, nhẹ giọng nói: "Em cứ nói đi, có chuyện gì thầy có thể giúp."
Bạch Trà nhìn cô ta.
Trong thoáng chốc, Bạch Trà cảm thấy mình như nhìn thấy một con mắt to lớn.
Khác với loại con ngươi mà cô từng thấy trong các phó bản khác, con mắt này màu vàng sẫm, tựa như một loại quái vật to lớn nào đó.
Nhưng lại nhìn không rõ quái vật đó hình dáng ra sao, vì tất cả đều ẩn trong hư vô, chỉ có con mắt là rõ ràng khác thường.
Trong đầu nàng bỗng nhiên xuất hiện vài đoạn ngắn.
Nó giống như tin tức gì đó, nói về ngày tận thế, nhưng cũng không nhìn rõ ràng lắm.
"Bạch Trà?" Thấy cô không lên tiếng, thầy chủ nhiệm nhẹ nhàng gọi thêm một tiếng.
"Em đang gặp phải chuyện gì vậy?"
Bạch Trà hoàn hồn.
"A...em đã mơ một giấc mơ."
Cô thuận theo kịch bản nói hết lời thoại.
"Nhưng em lại không nhớ rõ đã mơ thấy gì, chỉ nhớ trong giấc mơ cảm xúc rất dữ dội."
Đây là cô bịa chuyện, chủ yếu là cô thật sự không nhớ đã mơ thấy cái gì.
"Vậy à...em hoàn toàn không nhớ gì sao? Em có muốn suy nghĩ cẩn thận lại một chút không?" Thầy chủ nhiệm nhẹ giọng hỏi.
Bạch Trà cảm thấy mình lại nhìn thấy con mắt đó, đến mức khiến tinh thần nàng xuất hiện trạng thái hoảng hốt.
Giống như có một thanh âm rất xa xăm, mang theo sự ôn nhu gọi cô.
Nói ra đi.
Nói ra hết đi.
Không sao cả.
Con ngoan, nói ra đi.
Trong đầu Bạch Trà, những mảnh ký ức mơ hồ dường như lại thêm một chút.
Nàng há miệng, muốn miêu tả những mảnh ký ức đó, thì mắt phải bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn, làm cô tỉnh táo lại.
Nàng nói: "Em thật sự không nhớ được."
"Được rồi, nếu em nhớ ra thì cứ nói với thầy, nếu có gì không vui thì nhất định phải nói với thầy, con người mà, điều quan trọng nhất vẫn là phải vui vẻ."
"Đi học đi."
Thầy chủ nhiệm cũng không hỏi thêm.
Bạch Trà đứng dậy, quay lại lớp học.
Trong lớp đã bắt đầu vào học, thầy giáo đang dạy biết cô đến phòng làm việc, thấy cô quay lại thì gật đầu, bảo cô về chỗ ngồi luôn.
Bạch Trà chỉ cảm thấy tinh thần của mình vô cùng tồi tệ.
Việc đối diện với thầy chủ nhiệm kia trong giây lát dường như đã tiêu hao rất nhiều tâm thần của cô, giống như bị đánh cắp năng lượng, có chút uể oải.
Có thể do thầy giáo bắt đầu giảng bài, không khí học tập khiến cô dần lấy lại tinh thần.
Bạch Trà cảm thấy, hiệu quả học tập này thực sự có tính gây nghiện.
Cảm giác tinh thần sảng khoái thật là tuyệt vời.
Nhưng lần sau khi kịch bản xuất hiện, lại sẽ kéo cô ra khỏi trạng thái này.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, trạng thái tinh thần của một người liệu có còn bình thường không?
Hơn nữa ngôi trường này thật cổ quái.
Giống như phó bản học đường kiểu này, đặc biệt là những lời hệ thống nói lúc ban đầu, Bạch Trà không thể không nghĩ đến những chuyện liên quan đến bạo lực học đường.
Bởi vì bình thường phó bản học đường dường như cũng xoay quanh những chuyện đó.
Cho dù là lần trước, phó bản cùng Thẩm Khinh Trần, nguyên nhân gây ra cũng hẳn là do quỷ nước, mà quỷ nước, lại là cô nữ sinh bị ức hiếp đến mức tự sát.
Chỉ là phong cách khác nhau thôi.
Nói đến bản cấp A thực sự rất nhiều cái liên quan đến hiện thực nhưng lại không hề liên quan.
Vậy nên không thể dùng suy nghĩ thông thường để nghĩ về ngôi trường này.
Một tiết học rất nhanh kết thúc, dường như trong trạng thái vui vẻ này, thời gian trôi qua rất nhanh.
Tô Ức Tinh đứng dậy, đi tìm người chơi khác, có thể bên nàng ấy lại có kịch bản gì đó được kích hoạt.
Bạch Lộ Viễn đến cửa lớp.
Kịch bản của Bạch Trà cũng được làm mới.
[ngươi cùng Bạch Lộ Viễn đi ra, nàng nói với ngươi, hôm nay tự học tối tan học, đợi nàng một chút, trong lòng ngươi dấy lên một nỗi hoảng sợ, hỏi nàng, có phải nàng muốn đi khám phá nơi đó không? Nàng gật đầu, hỏi lại ngươi không muốn đi sao?]
Bạch Trà bước ra, cùng Bạch Lộ Viễn đối diện theo kịch bản, sau đó hai người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, rồi đồng loạt im lặng.
Vậy cái "nơi đó" là chỗ nào?
Cái kịch bản này có phải hơi bị "cẩu" không? Ít ra ngươi cũng nói rõ ràng ra chứ!
"Tối gặp lại." Bạch Trà nói.
Bạch Lộ Viễn gật đầu, lưu luyến chia tay nàng.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận