Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 652: Phiếu tên sách tờ giấy (length: 7703)

Bạch Phong Nhị trừng mắt liếc Từ Sanh Sanh, bất quá thấy Từ Sanh Sanh cũng đang bệnh, nàng rốt cuộc cũng không nói gì.
"Trứng gà ta để ở đây, nhớ ăn đấy."
Bạch Phong Nhị nhìn ra hai chị em có chuyện muốn nói, bèn giúp họ đóng cửa lại.
Từ Sanh Sanh thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng sắp cãi nhau ầm ĩ đến nơi rồi chứ.
Nhìn Bạch Trà, nàng đã dùng gối đầu vùi mặt xuống.
Từ Sanh Sanh gãi đầu, dứt khoát nằm xuống ôm lấy nàng, như hồi còn bé khi nàng khóc, Bạch Trà cũng sẽ ôm nàng như vậy.
Rất lâu, Bạch Trà không nhúc nhích.
Từ Sanh Sanh giật mình, cẩn thận nhấc gối lên.
Mí mắt Bạch Trà giật giật, nhưng mắt không mở ra, chắc là khóc mệt ngủ rồi, vì nàng vốn dĩ trông cũng đã mệt rồi, Từ Sanh Sanh nghĩ rồi lại liếc nhìn quả trứng gà kia.
Giờ ăn chắc chắn không được.
Nhưng chờ Bạch Trà tỉnh, trứng gà đoán cũng đã nguội.
Thế nên Từ Sanh Sanh dứt khoát cầm lấy, nhét vào túi.
Bất quá nàng cũng rất buồn ngủ, học sinh cấp ba mà, có cơ hội ngủ bù, đương nhiên là tốt nhất.
Từ Sanh Sanh chất lượng giấc ngủ vốn dĩ vẫn luôn tốt, thuộc kiểu đặt lưng xuống là ngủ được ngay.
Trong phòng lại yên tĩnh.
Bạch Phong Nhị không quấy rầy hai người họ, mãi đến gần trưa mới gõ cửa phòng.
Bạch Trà thoáng chốc bừng tỉnh.
Bất quá nàng nhanh chóng ý thức đây là hiện thực, liền thở phào một hơi, ngồi dậy.
Từ Sanh Sanh bị đánh thức, theo bản năng xoay người, định cầm gối che tai lại.
Kết quả răng rắc một tiếng, có thứ gì đó bị đè nát dưới thân nàng.
Vỏ trứng gà đâm vào người Từ Sanh Sanh một chút, làm nàng tỉnh giấc, nàng ngơ ngác giây lát, rồi vội mở mắt ngồi dậy, lấy từ trong túi ra quả trứng gà đã vỡ.
Quả trứng này lúc luộc đã có vết nứt, nên mới bị ép là vỡ.
Bạch Trà và Từ Sanh Sanh cùng im lặng nhìn quả trứng gà vẫn còn nóng hổi.
"Hai đứa còn thức không?" Tiếng Bạch Phong Nhị vang lên từ ngoài cửa.
Bạch Trà phản ứng rất nhanh, nói: "Dậy rồi, cô ơi cô chờ một chút, cháu thay đồ đã."
Bạch Phong Nhị đáp một tiếng, rồi nghe tiếng bước chân hình như đi xa, chắc là vào bếp.
Từ Sanh Sanh thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Trà có chút buồn cười dùng giấy nhặt hết trứng vỡ lên, kể cả chỗ dính trên giường, cố không làm dính vào nệm.
"Lát nữa mang ga giường đi thay, vừa hay lúc ta đến người dính chút nước, ga giường vốn cũng cần thay, mang đi chung luôn, đừng để mợ biết là được."
Từ Sanh Sanh "Hại" một tiếng, đứng dậy bắt đầu dọn dẹp.
Sớm biết vậy thì không nên nhét vào túi làm gì, đã ngủ một giấc đến trưa, còn ăn trứng gà làm chi nữa.
Bạch Trà thay đồ của Từ Sanh Sanh, để chống chế cho việc vừa nói dối.
Cô cô cũng không có ý kiến gì về việc họ thay đồ hay thay ga giường, Bạch Trà tiện tay vứt luôn túi rác của Từ Sanh Sanh ra cửa.
Đến lúc ra bàn ăn cơm, Từ Sanh Sanh còn nháy mắt với Bạch Trà.
Bạch Phong Nhị thấy thế thì không nhịn được trợn mắt.
Đứa con gái này, ngày ngày tính nết thế này là học ai không biết? Dù sao thì nàng không nhận là di truyền từ mình.
Ăn cơm xong, Bạch Trà giúp một tay dọn dẹp.
Bạch Phong Nhị lần này không từ chối, cùng đứng rửa chén trong bếp, liếc nhìn Bạch Trà.
"Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho ta, đừng tự gồng một mình, biết không? Cũng có phải là không có nhà đâu."
Bạch Trà dừng tay một chút, khẽ gật đầu.
"Sanh Sanh bình thường có lẽ hơi không biết điều, ăn nói không ý tứ, nhưng nó từ nhỏ đã quý mến con bé chị này lắm, thường kể với ta chị con tốt thế nào, đến mẹ ruột ta đây còn không sánh được."
Bạch Phong Nhị có chút chua chát cảm thán.
"Con bé nhớ con, đương nhiên là tốt, ta thấy cũng vui, nhưng nói thật, con cái cứ lớn lên từng ngày, đôi khi ta cũng không quen, nó đã lớn rồi, vẫn phải dạy dỗ nó, mà ai bảo ta là mẹ nó chứ, nó lớn cỡ nào đi nữa ta vẫn là mẹ nó, nhưng hai đứa con là chị em, phải giúp đỡ lẫn nhau, có gì không tiện thì nói với ta, con cũng có thể nói với nó, em gái con chắc chắn sẽ vui lòng giúp con."
Bạch Phong Nhị lải nhải nói rất nhiều, rồi nhắc lại chuyện hồi còn bé.
Bạch Trà có chút hoảng hốt trong thoáng chốc.
Lúc hồi tỉnh, nỗi khủng hoảng và bất an trong phó bản đã được trấn an xuống.
Đúng vậy, nàng đâu có không có chỗ dựa, phải không?
Nếu như thấy bản thân bất lực, thì cũng có thể nhờ người thân của mình giúp đỡ.
Dù nàng cũng biết, thói quen này trước mắt vẫn khó sửa, từ từ thôi.
Ít nhất lần này, đúng là Từ Sanh Sanh đã giúp nàng thông quan.
Ngoài trời đã tạnh mưa, không còn mưa liên miên như trong phó bản.
Thời tiết giờ trở lạnh, trận mưa này làm lá cây rụng gần hết.
Trên đường về, Bạch Trà còn thấy mấy đứa nhỏ đang nhặt lá cây bên đường.
Lá cây ngô đồng rụng xuống vẫn đẹp, nàng nhớ hồi bé mình cũng nhặt, Quý Thanh Nguyệt và Bạch Phong Vấn hay dạy nàng cách làm tiêu bản lá, để có thể giữ mãi làm thẻ kẹp sách.
Về đến nhà Bạch Trà lục tìm lại cái thẻ kẹp sách lá cây.
Vì đã làm tiêu bản, lá cây đã mất đi màu sắc vốn có.
Trải qua bao năm, ngoài việc giòn hơn chút, thì vẫn không thay đổi so với trong ký ức.
Cúi xuống nhìn cuốn sách trong tay, Bạch Trà mới phát hiện đây dường như là một cuốn truyện cổ tích.
Mà trang kẹp thẻ lá này, lại chính là câu chuyện về Nữ hoàng băng giá.
Bạch Trà giở qua hai lần, thấy một tờ giấy.
Tờ giấy đã ngả màu vàng, chữ viết tay xinh xắn.
Trà Trà thân mến, lúc con xem được cái này thì cuộc sống của con đã tốt hơn chưa? Mong con luôn được bình an và hạnh phúc mỗi năm mỗi tuổi.
Bạch Trà khựng lại, đầu ngón tay run run nắm lấy tờ giấy.
Cuốn sách này trước đây nàng chưa hề nhớ ra trong ký ức, càng không để ý tới.
Cẩn thận cất lại giấy và thẻ kẹp sách, Bạch Trà ngẩn người một lúc, rồi cầm giấy bút, viết thư cho Thẩm Khinh Trần.
【Chị Thẩm, chị khỏe không, thật ra em có chút không biết nên nói gì.
Chỉ là đột nhiên có chút cảm khái, có lẽ những thứ em nghĩ, vẫn luôn chỉ là do em nghĩ thôi.
Ví dụ như em cứ luôn cảm thấy bản thân không nơi nương tựa, thực tế cho đến giờ ý nghĩ này vẫn rất khó thay đổi, em thiếu cảm giác an toàn, em vốn dĩ cho là đã biến mất rồi, em cứ tưởng tìm được Từ Đào Đào thì tất cả sẽ ổn.
Nhưng em đột nhiên nhận ra, thật ra trong lòng em vẫn còn sợ hãi, em vẫn còn một vài điều không dám đối diện.
Cho nên chị Thẩm, phó bản S9 chính là chỉ có thế thôi sao?
Mang toàn bộ những nỗi sợ trước kia ra thể hiện một lần, rồi thông quan.
Sợ hãi có phải sẽ ngày càng tăng lên không?
Chị Thẩm, nỗi sợ lớn nhất của chị là gì? Còn em thì là gì?
Thật ra em có chút không nghĩ ra.
Có lẽ là cha mẹ em? Hay là Từ Sanh Sanh họ? Em không biết.
Nhưng nếu như luôn phải đối mặt, hy vọng em có thể thông quan.】(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận