Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 663: 【 thám linh trực tiếp 】 leo tường mà ra (length: 7943)

Nhưng vấn đề này đương nhiên không thể có ai cho Trương Tiểu Sư đáp án, người biết đáp án là Bạch Trà cũng không thể nói rằng chuyện này là do nàng làm, có nói ra cũng phỏng đoán rằng chẳng ai tin.
Nhìn thấy sắp bước lên bậc thang, đứng ở cửa đại sảnh bệnh viện, chân mọi người bất giác dừng lại.
"Nhất định phải đi vào sao? Hay là ngươi muốn gọi trước một tiếng, kêu mấy người quần chúng diễn kia xuống đã?"
Manh Manh nắm lấy tay Bạch Trà, run rẩy nói với Minh Lánh.
Minh Lánh thấy cũng không phải không thể.
"Ê! Người trên lầu nghe thấy không? Chúng tôi hiện tại không quay trực tiếp, các người xuống đây trước đi, tiền quay trực tiếp sẽ trả hết cho các người!"
Minh Lánh hét rất lớn tiếng, nhưng không có ai đáp lời.
Mấy người bên cạnh cũng nhập vào đội quân hô hào.
Sau vài tiếng kêu la, trên lầu bốn xuất hiện một bóng người ở cửa sổ.
Ánh trăng đúng lúc bị mây che khuất, không thể nhìn rõ người đứng đó rốt cuộc trông thế nào, chỉ có thể thấy đối phương đang thò đầu xuống xem.
"Ê! Có phải qua đây đóng vai quần chúng không? Mau xuống đây đi, tụi tui giờ không diễn nữa, tụi tui muốn ra ngoài!"
Minh Lánh còn thử nhắn tin vào điện thoại, nhưng từ đầu đến cuối không ai trả lời.
Kể cả người đang thò đầu kia cũng không lên tiếng.
Một cơn gió thổi tới, thổi tan đám mây che mặt trăng.
Ánh sáng chiếu xuống, cũng chiếu sáng khuôn mặt lờ mờ của người đứng ở cửa sổ.
Manh Manh không nhịn được mà thét lên một tiếng.
Bởi vì người đang ghé vào cửa sổ kia, cả da mặt đều rủ xuống, nhìn vô cùng quái dị.
"Tớ chịu hết nổi rồi, tớ không muốn đi vào nữa, tụi mình nghĩ cách trèo ra ngoài đi!" Manh Manh vội nói.
Đây xem như là một cách, nếu thật sự không được có thể đợi tới sáng mai.
Hay là chỉ cần có một người ra ngoài được, dùng dụng cụ mở khóa bọn họ mang theo, có lẽ sẽ mở được cái khóa đó.
"Vậy được thôi, vậy chúng ta đi."
Cả đám đều không có ý muốn vào trong, bao gồm cả Bạch Trà.
Chỉ là Bạch Trà thấy rằng vốn dĩ không thể ra được, nhưng cô cũng tò mò, nếu như trèo ra ngoài được thì sẽ ra sao?
Bất quá vấn đề này không có câu trả lời, bởi vì bọn họ trực tiếp bị nhốt trong cái cửa thứ hai.
Cánh cửa lớn vốn dĩ bị hư, không biết từ lúc nào đã nguyên vẹn như cũ, lắc cửa thì có thể thấy bên ngoài kẽ hở đã bị khóa.
"Chuyện này sao có thể?"
Nếu như nói cửa đi vào bị người bên ngoài khóa lại thì coi như, cánh cửa kia là mới được sửa lại, mục đích là để tránh người khác vào lung tung.
Nhưng cánh cửa ở trong, khi họ chạy đến vẫn còn rách nát, sao giờ lại lành lặn?
"Có phải ảo giác không, tụi mình có phải bị ngộ độc thực phẩm rồi không?" Manh Manh có chút khó tin nhìn mọi người.
Nửa đêm gõ quỷ môn cũng lẩm bẩm nói: "Có lý, chắc tụi mình ăn phải thứ gì gây ảo giác."
Nhưng họ chỉ ăn mỳ ăn liền mà thôi.
Chẳng lẽ mỳ ăn liền hết hạn, gây ra ảo giác ư?
Vậy cũng quá không bình thường.
"Khóa lại cũng không sao, leo ra là được thôi!"
Manh Manh quyết tâm rời khỏi chỗ này, nhất quyết không muốn ở lại đây thêm phút nào.
Nàng đã chủ động tiến lên.
Cửa rất cao, còn cao hơn cả cửa bình thường, rốt cuộc là để đề phòng bệnh nhân chạy ra ngoài.
Phía trên còn có mấy lớp lưới sắt có móc, muốn trèo theo đường này đi ra không phải chuyện dễ dàng.
Cho nên Trương Tiểu Sư một bên nói: "Cậu chắc làm được chứ? Cậu nhìn rõ đi, lưới phía trên đều có móc, sơ sẩy một chút sẽ bị thương, hơn nữa mấy cái móc kia chắc đều rỉ sét hết rồi, nếu ra ngoài rồi mà mình không thể rời đi ngay, có khả năng sẽ bị uốn ván đấy."
"Vậy thì phải làm sao? Chẳng lẽ ở lại đây chờ ch·ế·t sao?" Manh Manh lên giọng mấy phần.
"Cậu đừng vội, trước hết cứ để tụi tớ thử xem có ra ngoài được không đã."
Minh Lánh ôn tồn nói ở bên cạnh.
"Hay là bọn tớ mấy thằng con trai thử trước đi?"
"Cũng được." Trương Tiểu Sư đồng ý.
Bạch Trà từ đầu đến cuối vẫn im lặng, ở bên cạnh yên lặng xem, rốt cuộc loại người có năng khiếu thể thao kém như cô, leo trèo không nằm trong khả năng.
Cô quay đầu nhìn liếc qua bệnh viện, sau đó yên lặng hướng ống kính về phía đó.
Bởi vì lúc này, trên cửa sổ bệnh viện đầy người.
【 Ngọa Tào? ! 】 【 Tỷ à, chị là tỷ của em, em cảm ơn chị nhé, có đồ gì hay mà còn nhớ chia sẻ cho mọi người, chị thật là nhớ tụi em đấy! Đúng là người quái đản! 】 【 Tim tôi giật bắn lên luôn! 】 Bởi vì động tác của cô, nửa đêm gõ quỷ môn bên cạnh cũng quay đầu, sau đó sợ hãi thốt ra một tiếng kêu thảm thiết.
Ba người vốn đang trèo tường, và đang chăm chú xem họ leo, nghe tiếng động cũng quay đầu lại, Manh Manh kêu lên một tiếng chói tai hơn.
Số lượng người trên kia đã vượt quá mười người, chắc chắn không phải là quần chúng.
Manh Manh có chút tuyệt vọng thúc giục: "Mấy người nhanh lên chút đi, tụi mình mau ra ngoài đi, tôi van mấy người, tôi chịu hết nổi rồi, tôi sắp ói tới nơi rồi."
Căng thẳng quá độ khiến dạ dày cô co rút.
"Biết rồi, yên tâm, chắc chắn sẽ ra ngoài được."
Trương Tiểu Sư đạp lên vai Minh Lánh, lúc này đã lên đến đỉnh cửa, kéo thử tấm lưới bên trên.
Lớp lưới này ngược lại còn chắc, có thể bám víu được, chỉ là phải cẩn thận đừng để bị cứa trúng làm bị thương.
Anh thử vài lần rồi bắt đầu leo lên tiếp, nhưng dù cẩn thận thế nào cũng không thể hoàn toàn tránh bị thương, cổ tay nhanh chóng xuất hiện mấy vết xước, lúc trèo qua chân còn bị quệt trúng.
Nhưng may mà đã qua được.
Trên mặt Manh Manh lộ ra vẻ tươi cười, nhìn bóng dáng anh biến mất ở bên kia cửa, vội vàng vỗ cửa.
"Nhanh! Mở cửa một chút, có mở được không?"
"Khóa hơi cứng, tớ phải về lấy đồ nghề, mấy người đợi tớ một chút."
"Được, cậu một mình cẩn thận chút."
Manh Manh cũng biết, dù mình nóng ruột, cũng không thể không để ý đến thân thể anh.
Chỉ là cảm giác chờ đợi của họ ở bên này, vốn đã dài như một năm, mỗi một phút mỗi một giây đều như đã qua rất lâu rồi.
Thấy hai mươi phút trôi qua, Trương Tiểu Sư vẫn chưa về, Manh Manh rốt cuộc không kiềm chế được, không quan tâm đến ống kính mà lên tiếng: "Sao hắn còn chưa về, không lẽ hắn tự chạy mất rồi?"
"Chắc không đến nỗi vậy đâu, tớ thấy vừa rồi hắn bị thương, có lẽ đang băng bó vết thương, cũng cần chút thời gian, vốn đi từ bên kia sang một đi một về cũng phải mất mười phút, đợi thêm chút nữa đi." Minh Lánh nói.
Manh Manh chỉ có thể cố nhẫn nại chờ, thỉnh thoảng còn ghé sát vào cửa, nhìn qua khe hở xem tình hình bên ngoài, nhưng bên ngoài một mảnh đen kịt, chẳng thấy gì cả.
Gọi vọng ra bên ngoài qua khe cửa cũng không ai đáp lại.
Lại thêm hai mươi phút trôi qua, Trương Tiểu Sư vẫn chưa trở lại.
Màn hình phát sóng trực tiếp cũng đang bàn luận.
【 Tôi vừa mới xem qua, bên chỗ Trương Tiểu Sư bị nhiễu sóng quá, giống như đang băng bó vậy? 】 【 Lâu vậy mà vẫn chưa băng xong sao? 】 【 Ách, chủ yếu là sóng trực tiếp của hắn bị giật như ppt ấy, kiểu nửa phút phát một tấm ppt, thực sự không biết tình hình thế nào. 】 【 Thảo, load được rồi, người khác đâu 】 (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận