Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 87: Cam tâm tình nguyện (length: 8312)

Cố ba ba trên người hơi nước rất nặng, tựa như hòa lẫn trong mưa lớn vô biên, hơi nước nồng đậm khiến người khó thở.
Ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt, mây đen giăng kín, có cuồng phong gào thét đập vào cửa sổ, phát ra những tiếng vang rền.
Cả thế giới, đều như đang gào thét.
Trong lòng Bạch Trà, còi báo động vang lên inh ỏi.
Khóe mắt nàng liếc nhìn bóng phản chiếu trên mặt mình trong gương phúc hàn sơn cầm trên tay.
Sau đó nàng trong lòng không nhịn được thốt lên một tiếng.
Bởi vì, nàng đã khôi phục lại gương mặt thật.
Mọi thứ xảy ra chớp nhoáng, cùng lúc đó bên tai nàng vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
【 Chúc mừng ngài đã sống sót thành công đến ngày thứ bảy! 】 【 Chúc mừng ngài đã hoàn thành ván game này! Ba mươi giây sau ngài sẽ được đưa đến giao diện kết toán. 】 【 Ba mươi 】 Bạch Trà không ngờ rằng một giấc này nàng lại hôn mê đến giai đoạn cuối cùng, chỉ hơi nghi hoặc trong lòng, rốt cuộc là do nàng muốn hoàn thành ván chơi nên mới khôi phục diện mạo hay là đã khôi phục diện mạo từ lâu nhưng đối phương không giết nàng?
Dù thế nào đi nữa, nàng trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời dùng kỹ năng "Lời nói dối hoa", mở miệng.
"Ba ba, con là Tiểu Tuyết."
【 Lời nói dối có hiệu lực, 10 giây sau mất hiệu lực 】 Mẹ kiếp, chỉ có mười giây.
Tình huống trước mắt không giống với kế hoạch ban đầu của nàng.
Cố ba ba không lưỡng bại câu thương với tà thần, mà chính nàng lại phản bội chính mình.
Nhưng may mà coi như đã kết thúc, chống đỡ được một chút nào hay chút đó.
Thân thể Cố ba ba khựng lại, bàn tay không cầm dao, chậm rãi nâng lên, hất chiếc mũ áo mưa ra.
Gương mặt trắng bệch của hắn, con ngươi giãn to, nhìn chằm chằm vào nàng.
Bạch Trà cảm nhận được sự áp đảo về sức mạnh.
Nàng vẫn khá trấn định.
"Con yêu ba."
【 Lời nói dối có hiệu lực, 10 giây sau mất hiệu lực 】 Cố ba ba tâm thần hoảng loạn.
Hắn cách Bạch Trà chỉ có hai bước chân.
Bạch Trà ngồi trên giường, tay lặng lẽ mò tới phúc hàn sơn bên cạnh.
【 Hai mươi lăm 】 Bạch Trà phát động tơ thỏ.
Những sợi dây leo màu vàng nhạt mảnh mai mọc ra từ trong cơ thể Cố ba ba.
Sức mạnh tràn đầy sinh cơ, xua tan khó chịu trong người Bạch Trà.
【 Hai mươi tư 】 Cố ba ba đau đớn nhìn nàng.
Thần sắc Bạch Trà gần như có thể coi là lạnh lùng.
Dưới sự gia trì của kỹ năng nói dối, giờ phút này có vẻ như, con gái Cố ba ba đang giết hắn.
Có lẽ chính vì vậy, hắn không hề phản kháng, vẻ mặt vừa đau khổ vừa tan nát.
【 Hai mươi ba 】 Bạch Trà vén chăn lên, dùng hết sức lực cố gắng hấp thụ sức mạnh từ cơ thể Cố ba ba, đồng thời nắm chặt phúc hàn sơn, xuống giường.
【 Hai mươi hai 】 Nàng bắt đầu lùi lại, ý đồ tới gần phía cửa.
Cố ba ba cũng động, tốc độ của hắn nhanh hơn nàng, chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách hai bước.
【 Hai mươi mốt 】 Bạch Trà không dám manh động nữa, chỉ có thể càng ra sức thúc đẩy tơ thỏ sinh trưởng để hấp thụ dinh dưỡng, nở hoa.
Cố ba ba chậm rãi giơ tay lên.
【 Hai mươi 】 【 Lời nói dối đã mất hiệu lực 】 "Con là Tiểu Tuyết." Bạch Trà mở miệng.
Vẫn chưa đủ.
Sức mạnh bên trong cơ thể Cố ba ba vượt xa so với tưởng tượng của nàng.
Đây còn là đã bị tổn thất sau khi chiến đấu bên ngoài.
【 Lời nói dối có hiệu lực, 3 giây sau mất hiệu lực 】 Tròng mắt Bạch Trà hơi co lại.
Thế mà chỉ có ba giây, là vì cùng một lời nói dối, hay là vì lý do khác?
Nàng không kịp tìm hiểu ngọn ngành.
【 Mười bảy 】 Hai lần nói dối còn lại lần lượt mất hết hiệu lực.
Bạch Trà nhân cơ hội dẫn động tơ thỏ, bao vây Cố ba ba.
Nhưng, Cố ba ba có thể hóa thành hơi nước.
Hắn gần như trong nháy mắt đã thoát khỏi vòng vây, tiến đến trước mặt Bạch Trà.
Bao gồm cả cánh cửa sau lưng Bạch Trà cũng bị đóng lại.
Lòng Bạch Trà lạnh đi một nửa.
【 Mười sáu 】 Trong cơ thể Cố ba ba vẫn có vô số tơ thỏ liên tục sinh trưởng, những sợi tơ thỏ màu vàng nhạt này đã trải khắp cả căn phòng.
Vô số đóa hoa đồng thời nở rộ, rồi đồng thời tràn vào cơ thể Bạch Trà.
Nàng có thể cảm giác thấy có lẽ mình sẽ không sống qua được.
Con dao trên tay Cố ba ba cuối cùng cũng hạ xuống.
Bạch Trà vốn đã đề phòng con dao của hắn, tơ thỏ trước mặt nàng nhanh chóng giăng thành một tấm lưới dày đặc.
【 Mười lăm 】 Nhưng dao không rơi vào người nàng.
Bạch Trà kinh ngạc nhìn xuyên qua khe hở của tơ thỏ, thấy hắn cắm dao vào ngực mình.
Hắn dường như cũng xuyên qua khe hở nhìn nàng, gương mặt bị che giấu dưới áo mưa, trắng bệch lộ ra một nụ cười.
"Ta biết ngươi không phải con gái ta."
Hắn nói.
Bạch Trà ngạc nhiên.
【 Mười bốn 】 Bạch Trà cảm nhận được tất cả tơ thỏ đều bắt đầu khô héo vào khoảnh khắc này.
Nhanh chóng biến thành những sợi dây leo khô héo rũ xuống mặt đất.
Nhưng từ ngực Cố ba ba lại mọc ra những sợi tơ thỏ mới.
Không phải do nàng khống chế.
Tơ thỏ mới mọc, nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay nàng, đâm rách làn da nàng, đi vào mạch máu.
Nhưng không hề đau đớn chút nào.
Chúng gần như rất nhanh lan khắp toàn thân nàng, thay thế mạch máu ban đầu.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Một sức mạnh phình to, thực sự làm nàng cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu, giống như tưới tiêu dinh dưỡng một cách nhẹ nhàng, khiến nàng thực sự xua tan mệt mỏi.
Nàng cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, tinh thần cũng chưa bao giờ được thả lỏng và mạnh mẽ như giờ phút này.
【 Mười ba 】 Cố ba ba đi đến trước mặt Bạch Trà.
Lần này Bạch Trà không trốn nữa, nàng nhìn hắn với ánh mắt vô cùng phức tạp, lại có chút khó hiểu.
Nàng không phải người ngu, đối phương đang chuyển vận sức mạnh của mình, một cách chân chính, cho nàng.
Cố ba ba nhẹ nhàng ôm Bạch Trà.
Hơi nước lạnh lẽo lại một lần nữa bao phủ lấy nàng.
Nàng bị kéo vào ký ức của Cố ba ba.
Có cảnh hắn luống cuống tay chân dỗ dành con gái đừng khóc, có cảnh bị Tiểu Cố Bách Tuyết đòi kẹo.
Hắn dù vất vả đến đâu ở bên ngoài, về nhà ngay lập tức liền ôm Tiểu Cố Bách Tuyết một vòng.
"Xem Tiểu Tuyết nhà ta này, hôm nay có cao hơn không!"
"Tiểu Tuyết ăn cơm ngoan, ba mua kẹo bạc hà cho con."
"Tiểu Tuyết đừng khóc, ai bắt nạt con nói ba biết, ba giúp con đánh lại!"
"Tiểu Tuyết của ta lớn rồi, học cấp hai rồi!"
"Không phải là thi cấp ba không tốt sao? Thi đại học cố gắng là được, con đã giỏi hơn ba nhiều, nào, ăn viên kẹo này, đừng buồn nữa."
"Tốt rồi, không hổ là Tiểu Tuyết của ba, thi đậu đại học ngon lành rồi, bây giờ ba phải đi khoe với mọi người mới được!"
"Mẹ của Tiểu Tuyết này, ba nghĩ nghĩ đến chuyện con gái đi học đại học cần tiền, ta không thể để con thiệt được, nhỡ nó không có tiền bị mấy đứa con trai khác lừa gạt thì sao bây giờ? Ba tính đi làm thuê ở miền Nam, như vậy có thể kiếm được nhiều tiền hơn."
Hắn đi.
Không có học vấn, chỉ có thể làm việc nặng.
May mắn là tiền đúng là rất nhiều.
Nhưng tiền cuối cùng không đến được tay Cố Bách Tuyết.
Cố ba ba cứ như vậy biến mất trong thế giới của hai mẹ con.
Sợ người làm lớn chuyện, công trường đơn phương giấu diếm tin tức hôn mê của hắn, chi tiền sắp xếp cho hắn một bệnh viện.
Khi hắn nằm trên giường bệnh, cũng không phải là không có cảm giác với thế giới bên ngoài, hắn chỉ là không thể tỉnh lại.
Trong cô độc vô tận, hắn không ngừng hồi tưởng quá khứ, không ngừng nhớ thương con gái mình.
"Cũng không biết hôm nay Tiểu Tuyết thế nào rồi..."
"Thật muốn nhanh tỉnh lại, ba muốn gặp lại Tiểu Tuyết..."
"Các nàng có trách ta không? Sao không đến thăm ta?"
"Có ai có thể nói chuyện với ta không? Tiểu Tuyết, các con ở đâu?"
"Ba đã tỉnh rồi, ba thật sự tỉnh rồi, mau cứu ba..."
"Ta muốn tỉnh lại..."
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận