Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 330: 【 liên chi cộng trủng 】 tròng mắt loạn chuyển (length: 8048)

Bạch Trà khó nhọc ho khan, căn bản không có sức lực phản ứng hắn.
Hành Diệu trên mặt dần hiện vẻ ghét bỏ.
【 Hành Diệu đối với ngài hảo cảm độ giảm 50% 】 Bạch Trà ngước mắt nhìn hắn, mặt mày yếu ớt ôm ngực.
"Sao ngươi hung dữ thế ca ca, bạn gái ngươi mà biết sẽ không tức giận à?"
Hành Diệu: ". . ."
Bạch Trà nhẹ nhàng liếc mắt khinh bỉ, từ mặt đất đứng lên.
"Ta nói ngươi sớm nói là muốn tới hồ đối diện, ta tự mình cũng đâu có không qua được, cần gì ngươi phải kéo ta xuống nước chứ?"
Nàng hoàn toàn có thể để thố ti hoa bắc cầu trước.
Hành Diệu cười lạnh.
Hắn cố ý đấy, thì sao?
Vẫn luôn không động thủ giết người, đã là hắn hết sức kiềm chế rồi.
"Đuổi kịp."
Lười nói nhiều lời, Hành Diệu hướng sâu trong núi đi vào.
Bạch Trà vừa đuổi theo, vừa quan sát địa hình xung quanh.
"Ca ca ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi muốn cái thanh kiếm kia làm gì? Ngươi vào phó bản là để tìm kiếm kia thanh kiếm à, mà có thể lúc trước ngươi đã nhìn thấy rồi, là không nhận ra sao?"
Hành Diệu nhíu mày.
"Lúc trước ngươi dùng thanh kiếm đó chính là nó?"
"Đúng đó!"
Hành Diệu dường như rơi vào suy nghĩ gì đó.
Nửa ngày, hắn đáy mắt sát khí càng đậm, liếc nhìn Bạch Trà.
Bạch Trà: ". . ."
Đúng là bệnh thần kinh.
Nếu gặp loại người này ngoài đời, nàng nhất định sẽ cao chạy xa bay ngay tức khắc.
Hành Diệu không nói gì nữa, cứ thế dẫn đường phía trước.
Nói ra thì, vị trí thố ti hoa cảm ứng được, cũng nằm trên hướng mà bọn họ đang đi tới.
Cây cối trong núi có hình dạng hơi kỳ quái.
Trên thân cây có từng gương mặt người.
Không biết vì sao, Bạch Trà bỗng liên tưởng tới đường cây trên đường dẫn tới sói bảo trong phim hoạt hình Cừu vui vẻ và Sói xám.
Ừm. . . Chẳng qua cái này chân thực hơn chút.
Và tất nhiên là phía trước không có sói bảo, mà là có một cái nấm mồ.
Hành Diệu cầm đèn, dừng lại trước một ngôi mộ.
Bạch Trà toàn thân ướt sũng đi tới, bị Hành Diệu ghét bỏ đưa móng vuốt dữ tợn ra, giữ lại thố ti hoa của nàng, kéo nàng về phía sau.
"Ngươi đừng lại gần quá, sẽ làm nhục tổ tiên."
Bạch Trà: ". . ."
Đừng có tưởng là nàng đánh không lại hắn.
Hành Diệu đặt đèn trong tay lên bia mộ.
Trên bia khắc chữ, ghi là mộ của người vô danh.
"Đây là mộ ngươi sao? Còn mộ đối tượng ngươi đâu?" Bạch Trà tiện tay vắt nước trên quần áo, hỏi.
Nàng không có gì bất ngờ lại nhận được ánh mắt ghét bỏ, thậm chí chán ghét của đối phương.
Hành Diệu lười nói chuyện với nàng.
Hắn đi đến vị trí ngôi mộ, trực tiếp đào mộ lên, lộ ra một cái quan tài màu đen bên trong.
Quan tài bị mở ra, bên trong có một bộ xương khô.
Mặc đồ nữ, hẳn là thi nữ, quần áo cũng rách rưới, nhưng vẫn có thể phân biệt nhận ra, chiếc váy lụa trên người có nét giống với bộ mà Bạch Trà mặc lúc vào game.
Trên cánh tay thi thể nữ quấn một đoạn dây leo, cũng là dây leo khô, chắc là bạch đằng la.
"Nằm vào đi."
Bạch Trà lại gần xem qua.
Thi cốt tỏa ra mùi mục rữa nặng nề, ngược lại còn coi như sạch sẽ, không có thứ nước thiếc gì, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy một vài chất không rõ nguồn gốc.
Người này vừa nãy còn ghét bỏ nước trên người mình làm nhục thi thể, giờ lại muốn mình nằm vào.
"Ta không muốn."
Bạch Trà dù bẩn thỉu cỡ nào, cũng không chấp nhận được việc nằm vào trong quan tài.
Dù khí tức của thố ti hoa xác thực truyền tới từ thi thể này.
"Vậy ngươi đi chết."
Kiên nhẫn của Hành Diệu hình như cạn kiệt, trực tiếp không chút lưu tình động thủ.
Bạch Trà chật vật tránh né, chủ động nhảy vào quan tài.
Biểu cảm mặt của Hành Diệu dữ tợn hẳn lên, cố nén ý nghĩ muốn xé nát nàng, thu tay về.
Hắn ném chiếc đèn đá vào trong quan tài.
"Lấy được."
Bạch Trà vừa bắt lấy chiếc đèn, ý thức liền bị kéo vào bóng tối.
Đợi nàng hồi tỉnh, phát hiện mình thật sự đang ở trong không gian tăm tối, dưới chân có một con đường nhỏ uốn lượn.
Con đường đó chỉ thẳng về phía trước không biết nơi nào.
Trong tay nàng cầm chiếc đèn dầu kiểu phương Tây.
Bạch Trà nhấc đèn lên nhìn kỹ, dầu thắp không biết là thứ gì, tỏa ra một mùi hương khiến người ta hơi choáng váng.
Nàng không nhìn nhiều nữa, hướng theo con đường nhỏ uốn lượn đó mà đi.
Đi được vài bước, quay đầu lại nhìn, đường phía sau đã bị bóng tối nuốt chửng.
Đột nhiên, Bạch Trà cảm thấy mắt có hơi đau.
Trong phó bản trước, không hiểu sao nàng biến thành con mắt trên bầu trời.
Cũng không hẳn là không hiểu sao, chủ yếu là không rõ người có tướng mạo giống mẹ mình là tình huống gì.
Lúc đó, đối phương lấy con mắt hòa vào mắt nàng, sau khi ra game liền không còn gì bất thường.
Nhưng hiện tại, mắt bắt đầu đau nhức.
Con ngươi bên phải thậm chí không bị khống chế, trong hốc mắt đảo loạn.
Cảm giác kỳ dị này thực sự khó tả.
Khi con ngươi xoay chuyển, tầm nhìn của mắt kia cũng biến đổi theo, không ngừng chuyển động theo con ngươi.
Trong tình huống bình thường, con người không thể nhìn thấy phía sau con mắt của mình là như thế nào.
Thật lạ lùng, bây giờ Bạch Trà lại thấy được.
Tuy đen kịt không nhìn rõ.
Nhưng cảm giác trải nghiệm này thực sự là. . .
Toàn bộ mắt phải đau nhức bắt đầu chảy máu, nàng còn nghe thấy con mắt mình khi xoay chuyển trong hốc mắt phát ra âm thanh ọp ẹp ọp ẹp và cả tiếng cơ bắp động đậy nhẹ nhàng.
Bạch Trà muốn đưa tay che mắt, giữ nó lại, không để nó chuyển động nữa, nhưng con ngươi kia dường như có ý thức riêng.
Nó đột ngột tiếp cận tay Bạch Trà đưa lên.
Cái thị giác kỳ dị này khiến Bạch Trà ngừng lại động tác.
Con ngươi dường như rất hài lòng khi nàng biết điều, lại bắt đầu chuyển động, nó dường như muốn nhìn về sau.
Bạch Trà xoay người lại, con ngươi quả nhiên cũng chuyển về góc độ bình thường, đau nhức giảm đi nhiều.
Biểu cảm của nàng lập tức lạnh xuống.
Nếu một cơ quan nội tạng nào đó bỗng có ý thức riêng, mà lại không muốn phối hợp với bộ não làm việc thì sao?
Một tia tàn nhẫn hiện lên trên mặt Bạch Trà, một cây kim hướng thẳng vào con ngươi bên phải của mình đâm tới.
Nàng chưa bao giờ là một người tính cách mềm yếu, đặc biệt là với chính mình, nàng có thể càng ác hơn với chính mình, bởi vì đây là thân thể của nàng, nàng không cần kiêng dè gì.
Đương nhiên, xét tới các vấn đề ở phó bản kế tiếp, kim dừng lại ở vị trí không đến một ly so với con ngươi.
Hàn ý lạnh lẽo truyền đến chỗ con ngươi.
Rõ ràng con ngươi này không hiểu đã chẳng còn liên quan đến cơ thể nàng nữa, thậm chí có lẽ nó có thể trực tiếp nhảy ra khỏi hốc mắt nàng, nhưng đau đớn vẫn liên kết với nhau.
Cho nên luồng hàn ý cũng truyền đến trên người nàng, cảm giác đau khiến con mắt kia bắt đầu rơi lệ.
Nhưng nàng vẫn mở to mắt, không hề chớp mắt dù chỉ một cái.
"Ta cảnh cáo ngươi, ngươi là mắt của ta, nếu không nghe ta, ta thà không cần!"
Con ngươi khẽ đảo sang trái phải, sau đó thành thật xuống.
Bạch Trà mới hơi thả lỏng biểu tình.
Dù sao con ngươi này vẫn còn là một vấn đề, lúc ra ngoài rồi phải hỏi cho rõ.
Nàng một lần nữa bước trên con đường nhỏ uốn lượn này, hướng về phía trước không biết.
Chẳng bao lâu, một bóng người xuất hiện phía trước.
(Hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận