Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 222: 【 phúc thọ thiên thành 】 như thế nào như thế (length: 8489)

Trò chơi phục vụ khách hàng: Thân thân, hay là thế này đi, ngoài phần thưởng như đã nói thì trong trò chơi này, ngài có thể tùy ý chọn ba món đồ mang ra làm đạo cụ, bao gồm cả thái tuế, bất quá đương nhiên thái tuế này rất nguy hiểm, ngài có khống chế được nó hay không, hay là bị phản phệ thì cái này không liên quan đến trò chơi.
Trò chơi phục vụ khách hàng: Trên đây là thành ý lớn nhất chúng tôi có thể đưa ra, ngài chấp nhận thì trực tiếp nhận nhiệm vụ, nếu không thể chấp nhận thì chúng tôi sẽ đi tìm người chơi khác, dạng npc đặc biệt này không phải là một hai người, có rất nhiều người chơi nguyện ý nhận nhiệm vụ này.
Nói xong, ảnh chân dung của nó lại chuyển sang màu đỏ, lộ ra nụ cười giả tạo.
Bạch Trà cười.
Cho nên... Cha mẹ nàng chắc chắn là người chơi.
Không muốn lộ mặt...
Trên bảng xếp hạng cũng chưa từng thấy người chơi nào lạc lõng như Từ Minh Vọng, mà nàng cũng không hề quên cha mẹ mình.
Vậy cha mẹ nàng là trường hợp gì?
Chuyện này chắc chắn liên quan đến những bí mật cao cấp hơn của trò chơi.
Còn quan trọng hơn cả npc này.
Bạch Trà nhấn nút đồng ý.
【Ngươi đã chấp nhận nhiệm vụ tiêu diệt npc Tần Phiệt, trước khi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi không thể rời khỏi phó bản này, hình thức thông quan của ngươi đã chuyển thành: Tiêu diệt Tần Phiệt!】 Sau khi nhận nhiệm vụ, Bạch Trà đi trên đôi giày cỏ tơ, không phát ra tiếng động, trở về lại quầy y tá.
Hai y tá kia vẫn còn đang tán gẫu, căn bản không có ý tuần tra, Bạch Trà cũng không vội.
Qua cuộc trò chuyện hôm nay với nhân viên phục vụ trò chơi có thể thấy, nếu người chơi có đủ lá bài tẩy thì có thể thương lượng với trò chơi.
Vậy nên việc Thẩm Khinh Trần một năm không vào trò chơi là hoàn toàn có thể.
Nhưng liệu sự nhượng bộ phía sau cuộc đàm phán này có phải do trò chơi đơn phương tự nguyện?
Bạch Trà cảm nhận được một sự nguy hiểm.
Cuộc đàm phán này xem ra là nàng thắng, còn có được những thông tin ngoài dự tính.
Nhưng có lẽ những điều này vốn dĩ không được trò chơi để ý.
Nàng chắc chắn phải càng cẩn thận hơn nữa.
Cửa thang máy bỗng mở ra.
Một chiếc giường bệnh được đẩy ra.
Người nằm trên đó chính là người chơi bị đưa đi vào ban ngày hôm nay.
Cả người hắn mắt trợn trừng, đờ đẫn nhìn trần nhà, người cũng không bị trói, nằm ở đó không nhúc nhích.
Hai y tá ở quầy cũng bước ra.
"Ồ, cắt bỏ thùy trán rồi à?"
Hai người nhìn dáng vẻ đã không thấy lạ gì, liếc mắt một cái là biết ngay.
Dù sao thì đôi khi có bệnh nhân nhớ lại những gì mình đã thấy thái tuế trong quá trình điều trị.
Đối với dạng bệnh nhân này thì để đề phòng bất trắc, họ đều bị làm mất đi khả năng giao tiếp.
"Đúng vậy, dù gì thì hắn cũng sống không được mấy ngày nữa."
Mấy y tá đẩy giường bệnh đi vừa nói chuyện.
"Chậc... mấy người này thật là, an phận chấp nhận điều trị thì có sao? Vừa không mất tiền lại còn được ăn ngon uống tốt, ai ở đây cũng nhường nhịn họ, tốt như vậy rồi còn gì, ra ngoài có khi người nhà cũng chả đoái hoài!"
"Đúng vậy..."
Sau khi nói vài câu thì chiếc giường bệnh đã được đẩy đi.
Hai y tá nhân tiện cũng đi tuần tra.
Bạch Trà đi theo phía sau.
Cho đến khi thấy cửa phòng bệnh của mình bị mở ra.
Nữ y tá bước vào, kiểm tra tình hình.
Bạch Trà vừa lúc cũng đi vào, sau khi đối phương ghi chép xong thì nàng quay lại giường nằm, tiện tay cất con rối đi, cả áo tàng hình cũng cất nốt.
A, trong ngực còn có một con chó nữa này.
Bạch Trà thả chó con xuống mép giường, trong bóng tối mặt đối mặt với nó.
Chó con chắc chỉ là hồn phách thôi, chắc cũng thuộc dạng quỷ quái, cũng không có mùi vị gì.
Bạch Trà suy nghĩ, con chó này có tác dụng gì đây.
Tin tức về đứa trẻ thì nàng đã đọc qua rồi, tên Ý Mễ, theo ghi chép của Tần Phiệt, Ý Mễ không phải mắc chứng tự kỷ mà là bị mất hồn.
Nguyên nhân của suy đoán này là vì trước hai tuổi thì đứa bé này hoàn toàn bình thường.
Đến một ngày, đứa trẻ đi ra ngoài cùng ông, nghe nói đã nhìn thấy thứ gì đó rồi khóc lóc không ngừng, nhưng không ai nhìn thấy thứ mà cậu ta nói cả.
Đợi đến khi cậu ta bình tĩnh lại thì liền thành ra như thế này.
Nghe nói lúc đó đứa bé vẫn luôn la hét không muốn bị bắt, không muốn bị bắt.
Bạch Trà chọc chọc con chó nhỏ.
"Chủ nhân ngươi ở trên lầu."
Chó nhỏ nghiêng đầu, nhìn lên trần nhà, lại nhìn Bạch Trà.
Nó đột nhiên há miệng ra.
Cái miệng kia há to một cách bất thường.
Vốn là con cún đáng yêu, đột nhiên há miệng to ra thế này thật khiến người ta khiếp sợ, nhưng điều kinh hãi thật sự vẫn nằm trong miệng nó, có một khuôn mặt người.
Đó là khuôn mặt của Ý Mễ, trong miệng nó, hai mắt nhắm nghiền.
Chó nhỏ lại im lặng, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Bạch Trà, sau đó chắp tay lại.
Bạch Trà do dự nói: "Ngươi tìm lại hồn phách của chủ nhân ngươi, thì cậu ta có thể trở lại bình thường sao?"
Mắt chó nhỏ lập tức sáng lên, duỗi móng ra, ngập ngừng rồi khó nhọc gật đầu.
Cấu trúc cơ thể chó vốn không giống người, gật đầu là một động tác khá khó khăn đối với chúng.
Bạch Trà như có điều suy nghĩ nhìn nó.
"Làm sao để giúp ngươi đây, xem ra hồn phách của chủ nhân ngươi đã hòa vào người ngươi rồi."
Chó nhỏ nháy mắt mấy cái, rồi bất ngờ nhào vào ngực Bạch Trà, ra sức cọ cọ, móng vuốt lại chỉ ra phía cửa sổ.
Bạch Trà xoa xoa nó.
"Đưa các ngươi rời đi?"
Chó nhỏ lập tức ngồi thẳng dậy, gật đầu.
"Ngươi đánh giá ta cao quá." Bạch Trà xoa đầu nó, "Ta còn không ra được đây này."
Tai chó nhỏ ủ rũ rũ xuống, thất vọng lộ rõ trên mặt.
Nó lại nhìn Bạch Trà một cái với đôi mắt ướt át.
Bạch Trà vẫn cứ thờ ơ.
Nó liền nhảy xuống giường, trực tiếp xuyên qua cửa rồi chạy mất.
Bạch Trà cũng không để ý.
Vốn dĩ nàng tò mò về điều đặc biệt của chú chó này, giờ biết rồi thì cũng chẳng còn gì hiếu kỳ nữa.
Cứu đứa bé... không phải không cứu được, nhưng đây là trò chơi mà...
Dù có đưa được chúng ra ngoài thì sao chứ?
Hơn nữa, nếu nàng giết Tần Phiệt và mang đi thái tuế thì phó bản này chắc chắn sẽ không còn nữa.
Nếu như nơi này vốn là một thế giới khép kín thì đến lúc đó bọn họ cũng có thể giải thoát.
Nếu không thể giải thoát thì đại khái sẽ bị xóa bỏ...
Tóm lại chuyện này nàng thật sự không giúp được.
Nàng còn phải tìm cách giết Tần Phiệt nữa, cũng nên thăm dò thêm chút.
Nhắc đến Tần Phiệt thì hắn giờ đã chạy đến trước cửa phòng của mình rồi.
Hắn vốn định thăm dò mấy bệnh nhân đặc biệt kia xem sao, nhưng không rõ có phải do họ đều không trốn thoát hay không mà chẳng thấy ai theo hắn, đúng là đáng tiếc.
Vậy nên hắn đi thẳng về.
Nhưng tại sao trong phòng lại bốc lên một mùi hôi thối?
Cảm giác như toilet bị nổ, lại còn gặp nhiệt độ cao nướng lên, sau đó còn bị ai đó rắc một đống muối vậy, thật kinh tởm.
Tần Phiệt cau mày lại.
Phòng hắn có nhà vệ sinh riêng, lẽ nào toilet nổ?
Mở cửa ra, mùi hôi thối xộc vào mặt.
Sắc mặt Tần Phiệt không khống chế được biến sắc, liền đóng sầm cửa lại, quay người nhanh chóng xuống tầng, ra đến vườn, hít sâu mấy ngụm không khí trong lành mới dễ chịu hơn một chút.
Hắn bỏ kính xuống, nước mắt đều bị mùi hôi xông ra.
Đưa tay lên lau mới phát hiện quần áo mình hình như đều đã nhiễm mùi hôi thối.
Thật chẳng khác gì đỉa đói bám vào xương, dính lấy một cái là dính luôn, rũ mãi không ra.
Tần Phiệt nhắm mắt lại.
Hắn gọi cho bộ phận sửa chữa.
"Các người lên xem trong phòng tôi có phải toilet nổ không, sao mà thối thế này?!"
Dù là toilet nổ cũng không đến mức như vậy được!
- Ngày mai gặp, hôm nay không được khỏe, không thêm chương nữa (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận