Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 382: Mộng thấy cố nhân (length: 8059)

Chuyện Bạch Trà đưa Từ Sanh Sanh ra ngoài chơi đã được quyết định.
Bạch Phong Nhị theo bản năng nhíu mày liếc nhìn Từ Sanh Sanh.
"Sắp khai giảng rồi, đi đâu mà đi? Chị ngươi đi chơi, ngươi hóng hớt làm gì?"
Từ Sanh Sanh nghe những lời này liền biết, mẹ nàng không kiềm chế được nữa rồi, nàng thật không muốn lại cãi nhau, quá mệt mỏi.
"Chỉ là nghĩ chị ấy sắp khai giảng, dẫn chị ấy đi chơi hai ngày, đợi đến khi năm ba bắt đầu vào học thời gian eo hẹp đến tận thi đại học xong, sẽ không còn cơ hội đi đâu nữa."
Bạch Trà không hề hoang mang nói.
"Sanh Sanh tính cách hoạt bát, môi trường áp lực cao, đối với nó mà nói có thể còn khó chịu hơn người khác, nhân lúc chưa vào học đi chơi cho khuây khỏa, đợi về có thể tập trung vào việc học."
Bạch Phong Nhị cảm thấy cũng có lý.
Từ Sanh Sanh cứ như là con khỉ nhẩy nhót không ngừng, không thể nào ngồi yên học tập, bà quá hiểu mình khi còn trẻ ra sao.
Con gái đúng là sao chép nguyên khuôn từ bà mà ra.
"Thôi được rồi, đi ra ngoài không được làm phiền chị, chuyện gì cũng phải hỏi ý chị trước, nghe lời chị, biết chưa?"
Bạch Trà dù ở chuyện sinh hoạt không được yên tâm cho lắm, nhưng người nàng yên tâm hơn là hiểu chuyện, biết điều.
Ít nhất khi ra ngoài không lo nàng không biết ứng phó, chủ yếu vẫn lo lắng cho thân thể của nàng.
"Con ra ngoài thì chú ý nhé, chơi không được cố quá, nếu không khỏe thì nghỉ ngơi nhiều, đi chơi thì quan trọng nhất là vui vẻ."
Bạch Trà cười gật đầu, một bên Từ Sanh Sanh cũng tươi cười rạng rỡ và gật đầu theo, nhìn mà Bạch Phong Nhị cảm thấy khó chịu trong lòng.
"Nhớ mang theo bài tập, mẹ nhớ các con cũng có bài tập hè đấy, làm xong chưa?"
Từ Sanh Sanh: ". . ."
Thực sự là chưa làm xong.
"Không sao, để chị ấy cầm đi, con còn có thể trông coi."
Câu trả lời của Bạch Trà thực làm Bạch Phong Nhị hài lòng, bà gắp cho hai người một miếng cá vụn thịt.
"Ừ, ăn cơm đi, mà các con định khi nào thì đi?"
"Ngày mai ạ, như thế thời gian sẽ thoải mái hơn một chút, dù sao Sanh Sanh cũng sắp khai giảng rồi."
"Được, mẹ sẽ chuẩn bị chút đồ cho các con mang theo."
Ăn cơm xong, Bạch Trà ở lại ngủ một giấc.
Có lẽ là do muốn đến nhà Vu Trinh Trinh, cho nên trong mơ nàng lại mơ thấy Vu Trinh Trinh.
Vu Trinh Trinh đang khóc trong ký túc xá, ký túc xá tối đen, đến nỗi không thể thấy rõ mặt Vu Trinh Trinh.
Có lẽ do Bạch Trà nhìn nàng lâu, Vu Trinh Trinh đột nhiên ngừng khóc.
"Bạch Trà, ngươi hận ta sao?"
Bạch Trà không nhìn rõ mặt nàng, cả hai ở trên giường riêng của mình.
"Không hận." Bạch Trà nghe thấy giọng mình đáp.
"Vì sao? Rõ ràng ngươi cũng rất đau khổ, tại sao ngươi không hận ta?" Vu Trinh Trinh có chút kích động.
"Ta đau khổ là do ta."
"Vậy vì sao ngươi vẫn tìm ta?" Vu Trinh Trinh the thé giọng.
"Vì ta luôn cảm thấy ngươi không thật sự chết."
"Ta luôn cảm thấy...ngươi còn sống, chỉ là mọi người không ai nhớ đến ngươi, cũng không nhìn thấy ngươi."
"Đúng không? Vu Trinh Trinh." Nàng khẽ gọi tên nàng.
"A--"
Vu Trinh Trinh rít gào lên, nàng sụp đổ không ngừng gào thét, như thể phát điên.
Sau một lúc, nàng bỗng nhiên dừng lại, giọng khàn khàn nói: "Bạch Trà, ta sai rồi, ta biết sai rồi, ta không nên nảy ý đồ xấu, hắn nói chỉ cần tìm một người thế thân là có thể kết thúc tất cả, ta...ta không nên..."
"Bạch Trà, cầu xin ngươi cứu ta, ta xin ngươi, ta sắp phát điên rồi, vì sao mọi người không ai thấy ta, ta ở ngay đây, ta thật muốn điên mất!"
"Bạch Trà! Bạch Trà! Ta cầu xin ngươi..."
Nàng khóc nức nở, không ngừng cầu xin.
Trong bóng tối, Bạch Trà khẽ thở dài, nàng nên tỉnh rồi.
"Vu Trinh Trinh, ngươi biết câu người không vì mình trời tru đất diệt có nghĩa gì không?"
Vu Trinh Trinh sững người.
"Là chính ngươi từ bỏ chính ngươi."
Nói xong, Bạch Trà tỉnh.
Nàng đã ngủ hơn hai tiếng, cơ thể như thường lệ vẫn mỏi mệt khác thường khi tỉnh dậy.
Nhưng mà cũng đỡ đau hơn.
Nàng ngồi ngẩn ngơ một lúc, nghĩ lại cuộc trò chuyện trong mơ.
Chuyện Vu Trinh Trinh có lẽ chưa chết, chỉ là không có ai nhìn thấy nàng, trong một thoáng ý nghĩ chợt lóe của nàng đã từng xuất hiện.
Nhưng nàng chưa từng thảo luận chuyện này với ai.
Ngược lại, là giấc mơ này.
Bạch Trà đưa tay xoa xoa giữa lông mày, bảo mình đừng nhíu mày nữa.
Từ khi tham gia vào trò chơi đến giờ, mộng cảnh trở nên hỗn loạn vô cùng.
Nhiều khi nàng không phân biệt được, đó chỉ là một giấc mơ đơn thuần, hay là có ý nghĩa gì, hay là ký ức đã qua của nàng, hay là chuyện thật ngoài đời.
Nếu không phải vì trò chơi này tồn tại, chắc nàng đã phải giở đến Chu Công giải mộng rồi.
Im lặng một lát, nàng vẫn là lấy điện thoại ra tìm kiếm "Mơ thấy bạn đã mất đi đại biểu điều gì".
Những thứ tìm kiếm được đều là: Mơ thấy bạn đã chết, mơ thấy bạn qua đời.
Thật may là có một bản Chu Công giải mộng phiên bản hiện đại.
Mơ thấy người bạn đã mất, ý vị cơ thể và tinh thần đang trong giai đoạn cần nạp lại năng lượng, cần bổ sung thêm năng lượng.
Bạch Trà: ". . ."
Nàng đặt điện thoại xuống xoa xoa mặt, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, sao lại đi tìm cái loại này?
Ngủ trưa quả thật rất dễ ngơ ngác đầu óc.
Nhưng mà... nàng mở diễn đàn trò chơi lên.
Tìm kiếm một chút về việc "Mơ thấy người chơi đã mất tích".
Cũng thật có.
Tiêu đề: 【Tôi thực sự cảm thấy anh trai tôi chưa chết】
Nội dung: 【Tôi không biết đây là lần thứ mấy tôi mơ thấy anh trai mình, anh ấy ở trong một căn phòng tối, tôi chắc chắn đó là phòng của anh ấy, hai anh em tôi cùng vào trò chơi, sau đó anh ấy chết mất, không còn ai nhớ là tôi có một người anh trai, chỉ có tôi biết.
Anh ấy làm những việc thường ngày trong phòng, rồi đi ngủ, tôi ở trong đó đợi rất lâu, tôi thấy anh ấy tỉnh giấc còn ra ngoài, anh ấy có vẻ như bình thường.
Hơn nữa tôi phát hiện, tôi không biết có phải anh ấy ở một thế giới khác không, ở thế giới kia, dường như anh ấy cũng có một đứa em trai, cũng có gia đình, họ trò chuyện bình thường, nhưng ngoài anh ấy ra tôi không nhìn thấy ai cả.】
Bình luận bên dưới đều nói đêm nghĩ gì thì ngày sẽ mơ như thế.
Có người an ủi anh ta, có lẽ người chơi chết rồi thật sẽ xuất hiện ở một thế giới song song khác, nên ở thế giới này anh ta mới biến mất.
Đương nhiên đó cũng có thể là lời an ủi, có thể cũng là thật tâm nghĩ vậy.
Bạch Trà xem thêm mấy bài nữa, đa phần đều do người thân của người chơi đăng, tình huống cũng gần tương tự.
Không giống như trường hợp của Bạch Trà.
Xem ra vẫn nên đi hỏi Lưu Dục Thần một chút, tiện thể, lần trước trong phó bản Hủ Cốt Trọng Nhục, Trần Mịch tìm nàng để nói về chuyện của Vu Trinh Trinh, vì nàng bận phẫu thuật nên vẫn chưa nói, bây giờ cũng có thể giải quyết luôn.
Nàng vào game, dù sao lúc này ở nhà mọi người chắc nghĩ nàng đang ngủ.
Bạch Trà online liên lạc với Trần Mịch, mời anh ta đến gặp ở khu phế tích nhà nàng.
Nói ra thì, đống đá vụn quanh nhà của nàng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, chỉ còn lại mỗi cái nhà không có mái.
Trần Mịch online, nhanh chóng đồng ý lời mời, lập tức đến.
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận