Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 247: 【 ta mụ mụ 】 ba cái giờ (length: 8421)

Hàn mụ mụ đưa tiền cho Bạch Trà liền có chút hối hận.
Một khoản tiền lớn như vậy, nàng không lo Bạch Trà tiêu xài phung phí, nàng sợ có người thấy Bạch Trà có tiền trong tay sẽ lừa gạt nàng.
Nhưng hiện tại nàng thực sự không nói nên lời việc tìm Bạch Trà, đòi lại tiền.
Chỉ có thể không ngừng tự nhủ với chính mình, cứ thử lần này thôi, thực sự không được thì coi như mua một bài học.
Nhưng nàng vẫn không kiềm chế được có chút lo lắng.
Thấy con gái thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi học, nàng cuối cùng không nhịn được.
"Con muốn mang tiền đến trường sao?"
Hàn mụ mụ có chút vội vàng, giọng cũng lớn hơn.
Vừa dứt lời nàng liền có chút hối hận.
Nàng hơi khom người xuống, nhỏ giọng nói: "Mẹ không có ý gì khác, chỉ là muốn nói cho con, nếu con mang tiền theo người, nhất định phải cẩn thận người xấu, biết không? Tuyệt đối không được nói cho người khác biết con có tiền."
"Yên tâm đi mẹ, con sẽ không nói cho ai biết đâu!" Bạch Trà cười nói.
Gương mặt con bé hiện giờ tái nhợt đáng sợ, nụ cười rạng rỡ như vậy, khiến Hàn mụ mụ không khỏi thất thần.
"Con muốn đi học sao? Tình trạng hiện tại của con không thích hợp đi học, đợi con khỏe rồi hãy đi chơi với các bạn nhỏ, có được không?"
"Con có việc muốn tìm thầy giáo, mẹ cứ ở nhà chờ con."
Hàn mụ mụ không nhịn được nói: "Có chuyện gì không thể nói với mẹ trước sao? Mẹ có thể giúp con trước mà."
Bạch Trà nhìn Hàn mụ mụ, rất lâu sau mới lên tiếng: "Chuyện này con đã nói với mẹ nhiều lần rồi, nhưng mẹ không làm được."
Hàn mụ mụ ngây người.
"Chuyện gì? Con nói khi nào?"
Bạch Trà không trả lời nàng, chỉ là một lần nữa nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vỗ vỗ lưng nàng.
"Mẹ nhớ chuyện con đã hứa với mẹ, mẹ phải nghe theo con ở nhà, không cần lâu lắm đâu, ba tiếng thôi, ba tiếng sau con nhất định sẽ về, nếu con không về, vậy thì con sẽ nghe mẹ có được không?"
Bạch Trà giơ ba ngón tay ra, khoa tay múa chân trước mặt nàng.
Hàn mụ mụ do dự, không muốn gật đầu, nhưng cũng không nói nên lời cự tuyệt.
Bạch Trà đã nhân cơ hội đeo cặp sách nhỏ chạy ra cửa.
"Huỳnh Huỳnh!" Hàn mụ mụ theo bản năng gọi nàng.
Bạch Trà mở cửa, quay đầu nhìn nàng, nở một nụ cười tươi rói.
"Mẹ ở nhà chờ con!"
Hàn mụ mụ nhìn bóng dáng con bé biến mất, nỗi sợ hãi cùng bất an trong lòng nhanh chóng lan rộng.
Cảm giác mất kiểm soát này, khiến nàng gần như lập tức đứng dậy, chạy ra cửa.
Đứng ở cửa, nàng lại do dự một chút.
Hàn mụ mụ đặt tay lên nắm cửa rất lâu, nàng vẫn luôn giằng co.
Tình trạng của con gái, nàng hoàn toàn không thể yên tâm để con bé đi một mình ba tiếng.
Mặc dù nàng vẫn luôn tự lừa mình dối người bỏ qua những bất thường trên người Bạch Trà, nhưng sự bất an do những bất thường đó gây ra không thể biến mất.
Nàng lo lắng và đau khổ.
Nàng không muốn con bé thất vọng, nàng cũng muốn làm một người cha mẹ có thể giao tiếp với con cái, làm bạn với con cái.
Nhưng nàng không làm được!
Hàn mụ mụ suy sụp quỳ xuống đất.
Nàng thật sự không làm được.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng làm mẹ, không ai dạy nàng làm thế nào mới có thể trở thành một người mẹ tốt.
Mẹ của nàng cũng không tốt với nàng, vì trong nhà trọng nam khinh nữ, nàng từ nhỏ đã phải làm việc nhà.
Từ năm tuổi, giặt quần áo nấu cơm đã là việc của nàng.
Em trai chỉ cần học hành là được.
Sau này kết hôn, người giặt giũ nấu cơm vẫn là nàng.
Nàng từng nghĩ sau này nhất định sẽ không để con gái mình sống cuộc sống giống mình.
Nàng nhất định phải cho con gái sống một cuộc đời tốt đẹp.
Nhưng chồng cũng không muốn nàng, nhà mẹ đẻ cũng không muốn nàng, hiện tại ngay cả con gái cũng muốn rời xa nàng sao?
Nàng thật sự đã rất cố gắng.
Nàng đã rất cố gắng đối xử tốt với người nhà mình, nhưng họ chưa từng chịu cho nàng dù chỉ một chút yêu thương và quan tâm.
Trong mắt cha mẹ vĩnh viễn chỉ có em trai.
Nàng cần cù làm việc, về đến nhà lại dọn dẹp phòng ốc, giặt quần áo nấu cơm, còn phải hầu hạ bố mẹ chồng, lo toan cuộc sống cho chồng, khiến chồng không có muộn phiền ở bên ngoài.
Nhưng anh vẫn không muốn nàng.
Người phụ nữ kia nói, không ai thích một bà nội trợ.
Cô ta nói, bên ngoài bây giờ toàn là những phụ nữ độc lập ưu tú, những bà nội trợ như nàng sớm đã nên bị đào thải.
Bà nội trợ, nên bị kỳ thị.
Cô ta nói, dáng vẻ của nàng sau này đến con gái cũng không thèm nhìn, bởi vì không ai muốn trở thành người mẹ như vậy, ai cũng không muốn có người mẹ như vậy.
Mà Huỳnh Huỳnh của nàng bây giờ, có vẻ như thật sự rất chán ghét nàng.
Con bé không còn coi nàng là người tin tưởng nhất nữa, con bé có bí mật riêng, con bé trở nên tùy hứng.
Là do nàng quá thất bại sao?
Nhưng rõ ràng, nàng cũng vẫn luôn kiếm tiền mà. . .
Hàn mụ mụ quỳ gục xuống đất, co mình lại thành một đống.
Rất lâu sau, nàng mới miễn cưỡng bình phục lại, chủ yếu là chợt nhận ra Bạch Trà đã ra ngoài rất lâu rồi, nàng vẫn không thể yên tâm.
"Không được, ta vẫn phải đi ra xem sao, không thể để Huỳnh Huỳnh tự mình ra ngoài."
Hàn mụ mụ lẩm bẩm một mình rồi ra khỏi nhà.
Bạch Trà đã đến trường, tìm đến giáo viên chủ nhiệm của mình.
Cô giáo bị sắc mặt của nàng dọa cho giật mình.
"Hàn Huỳnh Huỳnh, em bị sao vậy?"
"Cô đừng lo lắng, em có chuyện muốn nhờ cô."
Bạch Trà cười tươi với cô, kéo cô giáo ra một chỗ.
"Thưa cô, em sắp chết rồi."
Cô giáo chủ nhiệm ngây người.
"Em. . . Em nói gì vậy?"
"Cô à, em không có thời gian giải thích với cô, mẹ em không thể chấp nhận được kết quả này. . . Em không hy vọng sau khi em đi rồi mà bà ấy lại đau khổ như vậy, dạo này em muốn ở bên bà ấy, em có vài món quà muốn tặng bà ấy, nhưng bà ấy luôn đi theo em, lát nữa bà ấy chắc chắn sẽ đến trường tìm em."
Bạch Trà nắm lấy tay cô giáo, nói: "Cho nên em muốn nhờ cô, nếu lát nữa cô gặp mẹ em, xin cô hãy an ủi bà ấy, trò chuyện gì đó với bà ấy cũng được, cô chỉ cần giữ bà ấy lại ba tiếng đồng hồ thôi!"
Cô giáo chủ nhiệm vừa thấy đau lòng, vừa thấy hoang đường.
Đau lòng là thấy sắc mặt của Bạch Trà, có thể em ấy không nói dối, hoang đường là không biết Bạch Trà đang nghĩ gì nữa?
"Em muốn làm gì trong ba tiếng đó?"
"Em muốn tặng mẹ một món quà, em không muốn để bà ấy biết, bà ấy mà biết nhất định lại sẽ chỉ nói, con tiêu tiền bậy bạ gì thế, mẹ không cần những thứ này, chỉ cần con khỏe mạnh là được thôi, những lời đại loại như thế."
Cô giáo chủ nhiệm im lặng.
Cô vừa rồi cũng theo bản năng muốn nói những lời như vậy.
"Nhưng mà cô à, em không thể khỏe lại được." Hốc mắt Bạch Trà hơi đỏ, nàng giơ tay dùng ống tay áo lau nhẹ nước mắt.
"Mẹ em sức khỏe cũng không tốt, bà ấy đã quá khó khăn rồi, em không muốn sau khi em mất mà bà ấy sẽ điên dại hay chết mất, bà ấy yêu em, em cũng yêu bà ấy."
Sống mũi cô giáo chủ nhiệm cũng cay cay.
Nàng thở dài một tiếng thật sâu.
"Được thôi, cô đồng ý với em, chỉ cần ba tiếng thôi có được không?"
"Đúng ạ! Chỉ cần ba tiếng thôi là được, cô có thể nói cho bà ấy biết một vài chuyện về em, bà ấy hẳn là sẽ muốn nghe, nhưng nếu có thể thì em hy vọng cô đừng gọi bà ấy là Huỳnh Huỳnh mụ mụ hoặc Hàn mụ mụ."
"Vì sao?" Cô giáo chủ nhiệm ngẩn ra.
"Bởi vì bà ấy đầu tiên là Hàn Hồng Mai, sau đó mới là mẹ của em, bà ấy có tên mà."
Bạch Trà nghiêm túc nhìn cô giáo chủ nhiệm.
Cô giáo chủ nhiệm như bị sét đánh, sững sờ một lúc.
Môi nàng nhẹ nhàng run rẩy.
Nàng hoảng hốt nhớ ra, sau khi kết hôn, rất nhiều người đều sẽ gọi nàng là bà Lý, nhà bà Lý, sau khi sinh con, nàng liền trở thành mẹ của Lý Siêu, mẹ của con bé.
Chỉ khi đi làm, lúc cần ký tên, nàng mới có thể ký tên của mình.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận