Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 504: 【 đến gần khoa học 】 tại tuyến phát điên (length: 7951)

Trần Linh nhìn đến Bạch Trà, lãnh đạm gật đầu.
Bạch Trà lại tinh thần mệt mỏi ngáp một cái, cũng trực tiếp thu hồi tầm mắt, lướt qua bên cạnh nàng.
Cảnh này vốn dĩ chẳng có gì.
Nhưng Bạch Trà cảm giác có thứ gì đó được nhét vào tay.
Nàng lại ngáp, thuận tay dụi dụi mắt vì nước mắt sinh lý chảy ra, nhét vật đó vào túi, giả vờ cầm khăn tay lau nước mắt.
Nàng với vẻ mặt mạc ai lão tử trở về ký túc xá, rồi trực tiếp nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Đến khi chuông cửa phòng nàng bị người ấn vang.
Bạch Trà với vẻ mặt cáu kỉnh đứng dậy, tiến đến mở cửa, trong mắt đầy tơ máu, hận không thể giết người.
Nhân viên ở cửa ngẩn ra một chút, rồi đưa đồng hồ trong tay cho Bạch Trà.
"Cái này là công ty cấp bù cho cô, đừng làm mất nữa."
"Biết rồi, cút!"
Bạch Trà giật lấy đồng hồ, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Nhân viên ngoài cửa vừa khiếp sợ vừa tủi thân.
Vừa sáng sớm không hiểu ra sao đã bị người quát mắng.
Bạch Trà cầm đồng hồ, bực bội tiện tay ném lên giường trong phòng, sau đó định bụng lại lên giường ngủ, nhưng dường như bụng cũng bắt đầu đau, nàng ôm bụng, không tình nguyện đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, chợt đóng cửa lại.
Không còn cảm giác có sự dò xét đó, biểu tình Bạch Trà dần dần bình tĩnh, lấy đồ vật Trần Linh đưa cho trong túi ra.
Đó là một tờ giấy.
Mở ra, bên trong là những dòng chữ nhỏ xíu.
【Tối nay 10:03, tòa nhà sẽ ngắt điện hai phút, tầng ba dưới mặt đất là bí mật của công ty】 Bạch Trà như có điều suy nghĩ nhúng một chút nước, vò nát tờ giấy đến không thể nát hơn, mới ném vào bồn cầu xả.
Sau đó nàng lại trở về vẻ mặt cáu kỉnh đi ra cửa, nằm lại trên giường.
Còn phải chờ đến buổi tối sao?
Mà nói đi nói lại, nếu như muốn mất điện thì thang máy chắc chắn không dùng được, có lẽ nàng nên ra ngoài xem cầu thang ở đâu.
Nhắm mắt nghĩ ngợi, Bạch Trà đột nhiên đưa tay lấy đồng hồ đeo lên tay, sau đó mở A Hoàng ra.
Bạch Trà: Công ty có đường khẩn cấp không? Ta thấy toàn là thang máy.
Nàng hỏi thẳng, không giấu giếm gì.
A Hoàng trả lời tin nhắn rất nhanh.
A Hoàng: Có chứ, nhưng công ty bình thường không cúp điện, thang máy tự thân cũng có điện dự phòng, cái này ngươi yên tâm đi.
Bạch Trà: Thế đường khẩn cấp ở đâu? Sao ta không thấy có bảng chỉ dẫn.
A Hoàng: Nếu là ở tầng ký túc xá của ngươi thì bên tay trái thang máy có một cửa ngầm, phải quẹt thẻ nhân viên mới qua được.
Bạch Trà: ?
Bạch Trà: Nếu mất điện thì vẫn cần quẹt thẻ nhân viên à?
A Hoàng: Nếu mất điện thì sẽ tự động mở, phải nhập mật khẩu.
Bạch Trà: Mật khẩu là gì?
A Hoàng: Sao đột nhiên ngươi muốn hỏi những thứ này?
Bạch Trà: Ngươi quản ta, ta đang rất bực bội, hỏi gì thì ngươi trả lời đó!
A Hoàng: ...
A Hoàng: Được rồi.
A Hoàng: Mật khẩu là: Nơi đâu cầu trường sinh, ta thấy tức trường sinh.
Bạch Trà: Biết rồi, cám ơn.
A Hoàng: Sao tâm trạng ngươi bực bội vậy, ngủ không ngon giấc sao?
Bạch Trà: Không thì còn sao nữa? Có lẽ do thuốc men, ta giờ không khống chế được tính tình.
A Hoàng: Ừ, cũng đúng, thuốc dù sao cũng có nhiều tác dụng phụ, trước có một nhân viên thân thể vì tế bào mọc nhanh mà rốt cuộc biến dạng không thành người.
A Hoàng: Nhưng thể chất ngươi khác, ta nghĩ ngươi có thể đối phó được.
Bạch Trà nhìn chằm chằm màn hình một lúc, ngáp một cái.
Bạch Trà: Ta buồn ngủ quá, ta muốn ngủ một lát, nói chuyện sau.
A Hoàng: Ừ, ngươi nghỉ ngơi đi.
Bạch Trà nhắm mắt, nhưng không thật sự ngủ, chỉ giả vờ do bực bội mà khó ngủ, đồng thời vì buồn ngủ thêm ngủ không được nên lại càng thêm bực bội.
Cuối cùng nàng bật dậy, bắt đầu gây sự trong phòng.
Gây một lúc, tâm tình cũng không hề khá hơn chút nào, nàng liền sải bước ra khỏi ký túc xá.
Tìm kiếm công ty một cách bình thường là không thể nào, nhưng viện cớ vì thuốc men gây bực bội mà nổi điên thì chắc là không sao.
Chỉ cần khống chế tốt mức độ, đừng để bản thân bị tóm, tối thiểu có thể đi xem xét địa hình.
Nàng trực tiếp mạnh tay mở cửa, rồi lại mạnh tay đóng vào, tiếng động lớn, vang vọng hành lang.
Sau đó nàng đi ra là một cước đá vào cửa phòng ký túc xá đối diện xéo.
Nhưng lúc này trong đó không có ai.
Bạch Trà nhìn giống như thuần túy xả giận, đấm đá xung quanh một hồi.
Sau đó nàng cũng tìm được cái gọi là cửa ngầm đó.
Rốt cuộc cửa sau là không, âm thanh vẫn khác.
Sau đó nàng giả vờ không phát hiện gì, tiếp tục xả giận như đi đến thang máy, bực bội liên tục ấn nút gọi thang, ấn xong nút lên rồi ấn nút xuống, muốn thúc thang máy nhanh lên.
Sau khi vào thang máy, nàng ấn hết nút các tầng từ âm 3 đến 33.
Thuộc loại trả thù xã hội.
Thang máy không giật điện vẫn đi lên.
Bạch Trà mặt đầy vẻ không quan tâm.
Tầng hầm một là khu thí nghiệm, Bạch Trà lướt qua cũng không đi ra ngoài, nhưng ở cửa có hai người như muốn lên.
Họ vừa bước vào đã thấy nút thang máy sáng hết cả, lập tức ngẩn người ra.
Có người liền giơ tay muốn tắt bớt nút các tầng khác.
Bạch Trà trực tiếp một chân đạp vào gối hắn đang co.
"Làm gì đấy? Cho mày động à?"
Nhân viên đó theo bản năng có chút phẫn nộ nhìn lại.
Kết quả hắn thấy Bạch Trà mặt dữ tợn, nhìn còn giận hơn cả hắn, cả người lộ vẻ không bình thường.
"Hình như là người của tổ bốn thí nghiệm, có thể là vấn đề thuốc men, đi thôi, chúng ta ra ngoài trước."
Đúng lúc thang máy đến tầng một, một nhân viên khác kéo người đang quỳ kia ra ngoài.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Bạch Trà còn hung tợn liếc bọn họ một cái.
Rất nhanh, đến tầng hai.
Tầng này có thể nhìn thoáng qua, có chút giống cách bố trí văn phòng thông thường, phân thành nhiều khung làm việc.
Cũng tương tự có nhân viên định lên lầu.
Sau đó tình huống lại lặp lại, nhưng lần này nhân viên kia không biết Bạch Trà là thế nào.
"Ngươi..."
Người này rất muốn nói ngươi bị điên à, nhưng lại bị dáng vẻ Bạch Trà dọa giật mình.
Vì muốn tốt cho kẻ như thật sự bị thần kinh này.
Hắn đành chọn cách im miệng, không dám nói, nép vào một bên, nhìn những nút thang máy sáng trưng, cảm thấy hai mắt tối sầm, vì hắn muốn lên tầng 28.
Hắn phải lên báo cáo, mà hết lần này tới lần khác chuyện này ở trên cũng rất gấp.
Đến tầng ba thì hắn chạy ra, quyết định đổi thang máy khác.
Công ty lớn thế này đương nhiên không thể chỉ có một thang máy, có điều cái này là thang máy nhân viên thường dùng.
Bạch Trà lạnh lùng nhìn hắn rời đi, rồi nhanh chóng ấn nút đóng cửa, hoàn toàn không quan tâm hành vi này có làm thang máy hư không.
Sau cùng, có lẽ vì chê đóng cửa chậm quá, nàng lại đá một cước vào vách thang máy.
Toàn bộ thang máy đều rung lên.
Tóm lại, có một cô gái đang nổi điên, việc này ngay lập tức truyền khắp công ty.
Và công ty cũng rất nhanh biết ai là người nổi điên.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận