Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 151: 【 tên đề bảng vàng 】 sự tình ra có nhân (length: 10585)

"Ba ta...cùng mẹ ta ly hôn, khoảng chừng là vào lúc ta sáu bảy tuổi, ba ta lúc đó có tiền, ở bên ngoài có một cô bồ nhí, cô bồ nhí đó là sinh viên..."
Khí tức quỷ quái trên người Hàn Huỳnh Huỳnh phun trào.
"Sinh viên mà đi làm bồ nhí có biết xấu hổ không?! Nàng còn đến nhà ta há miệng ra đã nói mình là sinh viên, ba và mẹ ta đều không có học thức, người trong nhà đều không cảm thấy cô ta không biết xấu hổ, đều cảm thấy sinh viên giỏi, hơn hẳn mẹ ta từ nông thôn ra, ba ta liền ly hôn với mẹ ta."
"Nhân phẩm và học lịch không liên quan, là nàng tự hạ thấp mình, học lịch cao chỉ càng khiến nàng ghê tởm hơn."
Bạch Trà trấn an nàng một chút, sợ nàng quá kích động, nổ đầu thì không tốt, không nhìn được cái cảnh máu me đó.
"Đúng là vậy!" Hàn Huỳnh Huỳnh oán hận nói.
"Cho nên mẹ ngươi từ sau chuyện đó mới ép ngươi nhất định phải thi vào đại học tốt đúng không?"
Lời này khiến lửa giận của Hàn Huỳnh Huỳnh trong nháy mắt tan biến, xuống giọng.
"Ừm...Mẹ ta nói bà không có học lịch nên bị người coi thường, cũng không có ai muốn bà, bà nói ta không thể giống bà không ai muốn, nhất định phải học đại học, chỉ có học đại học mới có người muốn, người khác mới để ý đến..."
"Nhưng mà ta thật...Ta thật không biết sao nữa, ta không cách nào tập trung sự chú ý, ta cái gì cũng không nhớ được, có phải ta quá ngu ngốc không?"
Nàng đau khổ lại lần nữa rơi nước mắt.
"Trước đây ngươi cũng vậy sao? Hay là đến cấp ba hoặc đến cuối cấp ba mới như vậy?"
Bạch Trà lại một lần nữa nhẹ nhàng an ủi nàng.
Màn hình đều mờ đi.
"Cuối cấp ba đấy, là bỗng nhiên có một ngày ta phát hiện ta cái gì cũng không nhớ được, chỉ cần tập trung chút thôi là ta sẽ thấy choáng đầu."
"Mẹ đã cho ta uống thuốc bổ não, một chút tác dụng đều không có, ta càng khó chịu."
"Có đi khám bác sĩ không?"
Hàn Huỳnh Huỳnh do dự một lúc rồi nói: "Mẹ ta đã gọi điện cho cậu ta, cậu ta là bác sĩ, tốt nghiệp đại học, đang làm việc trong bệnh viện, cậu ta nói ta chỉ là không chịu học giỏi, làm gì có chuyện chỉ cần tập trung là choáng đầu."
Bạch Trà nhíu mày.
"Đó là cậu ta có thành kiến, đây là triệu chứng điển hình của chứng sương mù não, thời gian dài ngủ không đủ giấc, thêm vào lo lắng và áp lực, buổi trưa lại không ăn uống tử tế được, dinh dưỡng căn bản không theo kịp, có những triệu chứng này là bình thường thôi."
Hốc mắt sứt mẻ của Hàn Huỳnh Huỳnh dưới sự cố sức của cô lại rụng thêm một mảng.
Nàng lại lần nữa khóc lên đau đớn.
"Không phải lỗi của ta, vậy nên không phải lỗi của ta..."
Tiếng khóc của quỷ quái rất thống khổ với người nghe, nếu không thì đã không có thành ngữ "quỷ khóc sói gào".
Bạch Trà nhắm mắt lại, dựa người vào tường phía sau, im lặng che tai lại.
Đợi Hàn Huỳnh Huỳnh khóc xong, cô mới lên tiếng.
"Được rồi, vậy bây giờ đến vấn đề thứ hai, sau khi ngươi chết, ngoài chuyện ngươi thấy mẹ ngươi lúc đó ra, ngươi còn biết gì khác nữa không? Ví dụ như thi thể ngươi thì được xử lý như thế nào?"
Hàn Huỳnh Huỳnh mờ mịt lắc đầu.
"Khi đó ta rất sụp đổ, ta luôn cố sức giải thích, không ai nghe cả, quay đầu lại ta đã phát hiện mình ở một nơi khác, ở đó có rất nhiều người giống ta, tuổi tác giống ta, đều chết vì nguyên nhân tương tự."
Bạch Trà trầm tư.
Vậy nếu như vậy, mấy ông bố bà mẹ này tính là gì chứ?
Họ có thật là cha mẹ của những học sinh này không?
Hay là giống như được sao chép lại từ một đoạn dữ liệu nào đó, bị đặt vào dữ liệu của trò chơi?
Nếu xem xét theo cách này, thì việc trò chơi này nói là muốn thỏa mãn nguyện vọng của cha mẹ, hoặc nói là sự chấp nhất của cha mẹ, càng giống chấp niệm của chính bọn trẻ hơn.
Là chấp niệm mà cha mẹ đã từng gây ra cho bọn trẻ, sau khi chết vẫn khiến chúng không thể giải thoát.
Nhưng chấp niệm là thứ không bao giờ có thể đạt được.
Chấp niệm chỉ có thể buông xuống.
Nhưng con người chắc chắn sẽ có chấp niệm, giống như cô biết rất nhiều đạo lý, nhưng cũng có rất nhiều chấp niệm, không muốn buông bỏ.
Bất quá như vậy thì độ khó của bản đồ này không khó giải quyết đến thế.
Đương nhiên, dù là thế thì tuyệt đối không được giết cha mẹ để giải quyết vấn đề, những đứa trẻ này đang nhìn chằm chằm từ phía sau đó.
"Ngươi có thể xuất hiện trước mặt mẹ ngươi không?"
Hàn Huỳnh Huỳnh do dự nói: "Ta không muốn để mẹ thấy ta thế này..."
"Không sao, ta sẽ tiếp tục đóng vai ngươi, ngươi có thể xuất hiện là được, sáng mai phối hợp diễn một màn kịch với ta, nếu muốn mẹ ngươi vui vẻ, chỉ cần ngươi tin ta!"
Bạch Trà dịu dàng nhìn nàng.
"Ta đương nhiên tin ngươi!" Hàn Huỳnh Huỳnh sao có thể không tin.
Khí chất Bạch Trà thể hiện ra, vừa dịu dàng vừa có nội hàm, thành tích học tập tốt, người cũng xinh đẹp, tất cả đều là điều mà cô đã từng mơ ước có được.
Cô không làm được, người giỏi như Bạch Trà nhất định có thể làm được!
Bạch Trà cười.
Cô cũng không để ý người nàng dính đầy máu me, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, nói cho nàng nghe kế hoạch vào sáng mai.
Sau khi nghe xong, Hàn Huỳnh Huỳnh có chút chần chờ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng mà kiên định của đối phương thì lập tức đồng ý.
"Được!"
"Vậy...Vậy chị ngủ đi, làm lỡ của em quá lâu rồi, xin lỗi chị."
Hàn Huỳnh Huỳnh có chút ngại ngùng xin lỗi.
Bạch Trà kỳ thật cũng không ngủ được.
"Không sao, ngươi ở đây cũng tốt, tiện thể giúp ta trông mẹ ngươi đừng vào đây, ta xem tình hình ở bên trò chơi xem sao."
Hàn Huỳnh Huỳnh gật đầu.
Cô không quan tâm người khác đóng vai mình, chỉ cần đó là điều mẹ muốn thì tốt rồi.
Nhưng cô cũng biết, nếu mẹ phát hiện đó không phải là cô thì...
Bạch Trà mở màn hình xem qua một lượt.
Màn hình đầy những lời khen ngợi cô lợi hại.
【Tay không đè mắt, chủ thớt là người dữ, chú ý.】 【Chủ thớt bên này của ngươi thật hài hòa】 【Chắc là vì thành tích tốt, thành tích không tốt thì thảm rồi, ai muốn một người thành tích không tốt đến thay thế mình chứ】 【Cái đó thì đúng, tôi cũng nói thành tích học tập của cô ấy tốt mà, hóa ra là trạng nguyên, đỉnh vậy, ván này không phải là xong rồi sao】 【Hóa ra học giỏi thật sự có ích ư huhu...】 "Có thể chuyển lời giúp ta vào phòng livestream của Lý Thiểm Thiểm, Quách Văn Hạo, Vương Gia Bằng và Trần Phi Quang được không, sáng mai 2 nhà dưới lầu gặp mặt, cùng nhau đến trường trò chuyện một chút, cảm ơn."
【??】 【Cô đang nhờ bọn tôi chuyển lời à? Nằm mơ đi!】 【Chủ thớt đừng để ý đến bọn họ, tôi giúp cô nói cho】 【Thảo, mấy người này sao mà nịnh nọt đến thế vậy, có phải game của các người đâu, lúc các người làm nhiệm vụ, người ta có giúp gì được các người không?】 【A đúng đúng đúng】 【Một lũ bàn phím hiệp thấy người khác giỏi là không được đúng không? Tôi hiểu rồi, là do từ trước đến nay chưa từng được người khác giúp đỡ một chút nào có phải không? Tự nhìn lại cái vẻ mặt của mấy người thì sẽ biết tại sao không ai muốn giúp đỡ rồi đấy】 Thấy màn hình ồn ào, Bạch Trà tắt màn hình.
Về phần việc rốt cuộc những lời nhắn có được truyền đi hay không, họ có bằng lòng đến trò chuyện hay không, chuyện đó không liên quan đến cô.
Bạch Trà nhắm mắt định ngủ một chút.
Cô vừa mới buồn ngủ thì trời đã sáng.
Tốt quá.
Việc phó bản tăng tốc thời gian căn bản không phải là vì người chơi, chỉ là ép người chơi chết mà thôi.
Thà rằng người chơi ở trong phó bản 30 ngày thật, hoặc 15 ngày ngoài đời cũng được, cũng không mấy người muốn nhanh chóng trải qua mỗi ngày như này.
Ngủ thì không ngủ được, học thì không xong, ăn thì không thành.
Như này mà còn đòi thi đại học?
Trạng nguyên tới cũng phải kêu lên Ngọa Tào.
Mẹ Hàn bước vào.
Hàn Huỳnh Huỳnh tự nhiên lẩn đi.
"Huỳnh Huỳnh, dậy đi."
Tất cả đều giống y hệt ngày hôm qua.
Bạch Trà vẫn còn buồn ngủ, đứng dậy, viết ngoáy vài nét rồi đi rửa mặt, ngồi xuống phòng khách.
Hôm nay mẹ Hàn không còn bưng óc heo lên nữa.
Bạch Trà uống hết sữa bò, nhận lấy trứng gà từ đối phương.
"Mẹ, hôm qua mẹ nói tiền nhà tháng này nên nộp rồi..."
"Chuyện này con không cần quan tâm, mẹ sẽ có cách giải quyết, con cứ học cho thật giỏi là được!" Mẹ Hàn lập tức nói.
Bạch Trà mím môi, cúi đầu.
"Được rồi, con biết mẹ vất vả như thế nào rồi, vậy con phải học thật giỏi có hiểu chưa? Mau đi học đi!"
"Nhưng mà mẹ ơi..."
Bạch Trà ngẩng đầu.
Hàn Huỳnh Huỳnh đồng thời xếp hàng trước mặt Bạch Trà, để lộ khuôn mặt máu me nhầy nhụa.
"Mẹ không nhớ sao? Con chết rồi..."
-Nợ -1, còn 10+4 Đến giờ tôi vẫn còn bị cậu của tôi (còn là chuyên gia, thực lực thật sự rất lợi hại) coi thường, nói tôi không học giỏi, tôi nói hồi cấp 3 cơ thể tôi không được khỏe, chỉ cần tập trung thì lại thấy choáng, cậu tôi liền cười khẩy, nào có ai như vậy, không lo học thì cứ nói thẳng ra, đừng kiếm cớ.
Cậu ấy cũng xem thường học lịch của con trai mình, thật ra tôi thấy con trai cậu ấy so với bạn cùng lứa tuổi đã rất giỏi rồi, ít nhất dưới sự kìm kẹp của bố mẹ mà vẫn có thể giữ cảm xúc ổn định, điều này rất khó.
Dù sao thì người nhà cậu ấy đúng kiểu người rất coi trọng học lịch, nhất định phải có bằng, trọng bằng mới được cậu ấy để mắt đến.
Bỏ qua điểm này, người khác đều rất tốt, còn về điểm này thì...
Ta đã bị ma nhập rồi, a đúng đúng đúng, nói gì cũng đúng đúng đúng. Trưởng bối sao, không muốn thử cùng bọn họ giảng đạo lý, bọn họ sẽ chỉ nghe những gì mình muốn nghe, chẳng để ý đến việc giải thích cho ngươi đâu. Bất quá nói thật, ta biết khái niệm "sương mù não" này cũng mới đây thôi, khi phát hiện những di chứng này, cùng rất nhiều triệu chứng ta đã từng có giống nhau y đúc, xác định là bệnh gây ra, chứ không phải do mình, ta đã khóc rất lâu. Hiện tại thì đã tiêu tan rồi.
Mặt khác, phát hiện mọi người cũng thực sự rất cuốn, chú ý giấc ngủ nha, ta hồi cấp ba bị rối loạn lưỡng cực rất nghiêm trọng (lúc đó còn chưa có khái niệm về trầm cảm này nọ), mỗi ngày ngủ nhiều nhất hai tiếng, mất ngủ rất nghiêm trọng, cộng thêm ăn không vào cơm, người liền phế đi. (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận