Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 323: 【 liên chi cộng trủng 】 ngắn ngủi giao phong (length: 8214)

Hành Diệu kỳ thật cũng không nghĩ rằng thế mà nhanh như vậy đã gặp lại Bạch Trà.
Rốt cuộc trò chơi lớn như vậy, phó bản nhiều như vậy, hắn tân tân khổ khổ gầy dựng không biết bao nhiêu năm, rất vất vả mới phân ra một bộ phân thân thể đi phó bản khác.
Vốn dĩ đã qua mấy cái phó bản, cuối cùng bị kẹt lại trong phó bản dân túc.
Bị kẹt thì kẹt ở đó thôi, cũng không phải vĩnh viễn, hắn luôn nghĩ ra cách.
Hơn nữa, hắn ở lại đó còn có một nguyên nhân, là vì ở đó có thể lấy được thứ hắn muốn.
Kết quả cái phó bản kia bị hủy, tuy rằng nguyên nhân bị hủy không liên quan nhiều đến Bạch Trà.
Nhưng cái con bé mới vào yếu đuối, dễ dàng bóp chết như vậy, mà lại dám giở trò trên người hắn, thật sự khiến hắn rất tức giận.
Hơn nữa, nàng luôn tỏ ra nhu nhược đáng thương, kỳ thực toàn nói dối hết chuyện này đến chuyện khác.
Cho nên đó là vì sao mà Bạch Trà vừa rơi hai giọt nước mắt, độ hảo cảm của hắn tụt dốc còn nhanh hơn cả khi dính phải quỷ kiến sầu.
Quỷ kiến sầu đối với quỷ quái cấp bậc như hắn không ảnh hưởng lớn, nhất là bản thân hắn vốn thuộc về ma vật.
Nghĩ vậy, độ hảo cảm lại giảm thêm 100.
【Hành Diệu hiện giờ muốn giết ngươi, lựa chọn của ngươi là… A: Tự sát.
B: Bỏ chạy.
C: Đánh nhau với hắn.】 Vừa xuất hiện bảng thông báo, Hành Diệu đã lấy ra một cây đoản kiếm, gần như ngay lập tức đến trước mặt Bạch Trà, mũi kiếm chỉ thẳng vào mắt Bạch Trà.
Đâu còn cần lựa chọn gì nữa?
Tròng mắt Bạch Trà hơi co lại, trong mắt hiện lên một đóa hoa thố ti, đóa hoa thố ti gần như lập tức mọc ra từ hốc mắt, cùng lúc đó, trong tay nàng cũng có thêm một chiếc kim nhỏ xuyên qua hoa thố ti, đâm về phía Hành Diệu.
Đoản kiếm trong tay Hành Diệu xoay chuyển, đánh rớt kim của nàng, rồi cứa vào cổ nàng.
Nhưng theo lý thuyết, trên người nàng chỗ nào cũng có thể mọc hoa thố ti, chỉ là bình thường nàng sẽ cho nó mọc ở ngón tay hoặc cổ tay, bởi những vị trí khác quá kỳ dị.
Nhưng hữu dụng là được.
Lúc bảo mạng, ai quản quỷ dị hay không.
Kim trong tay nàng đâu chỉ có một.
Sau khi cả hai giao đấu vài chiêu, Bạch Trà rốt cuộc có cơ hội thấy rõ cây đoản kiếm trong tay hắn.
Cùng phúc hàn sơn hẳn là một đôi.
"Phúc hàn sơn ở chỗ ta."
Nói đến lúc ban đầu ở dân túc, Từ Minh Vọng có biết chuyện tuyến bên kia liên quan đến phúc hàn sơn không nhỉ?
Nếu biết mà còn giao kiếm này cho nàng, vậy thật sự là có ý khác.
Nếu không biết, vậy không khỏi quá trùng hợp.
Lúc trước nàng dùng phúc hàn sơn, sân khấu chưa từng thấy sao? Hay là không nhận ra?
Khả năng thứ nhất không đến nỗi vậy.
Vì dù thế nào đi nữa, lúc đó nàng không có ba lô, hơn nữa cả hai đã từng giao đấu.
Nàng cầm kiếm rõ như vậy, còn tương tự với kiếm hiện giờ chỉ là hoa văn ngược chiều, đối phương không thể nào không thấy.
Vậy tại sao không nhận ra nhỉ?
Hành Diệu dừng tay, con ngươi đã hơi nhuốm đỏ ngòm nhìn chằm chằm nàng.
【Độ hảo cảm Hành Diệu với bạn giảm -50%】 Bạch Trà mượn cơ hội giãn khoảng cách, gỡ hoa thố ti ở mắt trái xuống, vì cảm thấy hơi khó chịu, không đau, chỉ là ảnh hưởng tầm nhìn.
"Kiếm ở chỗ nào?"
"Bị hệ thống khóa lại tạm thời không dùng được, ta đến đây để giải quyết vấn đề này."
Hành Diệu nhìn nàng hồi lâu, thu đoản kiếm về.
"Nghĩ cách lấy ra rồi trả lại cho ta, ân oán của chúng ta có thể xóa bỏ."
Bạch Trà nghe vậy, cảm thấy thật buồn cười.
"Ân oán của ngươi và ta xóa bỏ? Ta chỉ cần đi là hai ta đời này không chắc sẽ gặp lại nhau! Ngươi cũng thấy rồi đấy, thực lực của ta bây giờ không còn giống trước kia."
Nàng nửa chế giễu nhìn hắn, kéo ghế ngồi xuống.
"Chi bằng chúng ta trò chuyện về lai lịch cây kiếm thì hơn?"
【Độ hảo cảm Hành Diệu với bạn tăng 10%】 Bạch Trà trầm mặc một chút.
Ngu ngốc rồi.
Nàng không cần độ hảo cảm, nên lại chuyển về vẻ dễ thương.
"Sao thế anh trai, có hứng thú tâm sự không?"
Hành Diệu: "..."
Độ hảo cảm của hắn lại tụt xuống.
Kiểu nhõng nhẽo làm bộ giả tạo này thật sự trúng ngay điểm khó chịu của hắn.
"Ngươi muốn biết, thì tự đi làm nhiệm vụ kịch bản đi."
Hành Diệu lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Nhưng ta không ngại nói cho ngươi biết, dù không lấy được cây kiếm, trong quá trình làm nhiệm vụ có cơ hội ta vẫn sẽ giết ngươi."
Bạch Trà mếu máo khóc nức nở.
"Anh ơi, anh ác độc quá đi anh ơi!"
【Độ hảo cảm Hành Diệu với bạn giảm -10%, độ hảo cảm trước mặt là -808%, độ hảo cảm của bạn đã xuống mức cực đoan, npc hiện tại chỉ muốn giết bạn, xin hãy cố gắng nâng cao độ hảo cảm trước khi hoàn thành kịch bản】 Bạch Trà vành mắt đỏ hoe, cầm đũa gắp đồ ăn.
"Thôi được rồi, vậy thì làm nhiệm vụ thôi, nhưng mà… nếu có cơ hội, tôi cũng sẽ giết anh trước đấy!"
Nàng ngượng ngùng cười với Hành Diệu.
Hành Diệu cười lạnh, liếc nhìn trời bên ngoài, lấy ra cái đèn lồng mà hắn đã dùng trước kia.
Thật ra đó là một cái đèn tây, nhưng bên trong vẫn đốt bằng dầu.
Ngay khi chiếc đèn này xuất hiện, trời bên ngoài bỗng tối sầm.
Vẻ mặt của Hành Diệu trở nên quái dị.
"Hẹn ngày mai gặp."
Bạch Trà gần như lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng.
Mở mắt lần nữa, người nàng đã trở lại chung cư.
Ngoài trời tối đen, trong phòng cũng không bật đèn nên rất tối.
Bạch Trà ngồi dậy trên giường, sờ soạng tìm công tắc đèn ở đầu giường.
Nhưng nàng chạm phải một cảm giác lạnh băng nào đó, hơi giống vỏ cây.
Tránh đi những cái mà có vẻ như là nhánh cây mọc ra, nàng tìm thấy công tắc đèn.
Khi đèn trong phòng sáng lên, Bạch Trà liếc mắt đã thấy, cây bạch đằng la đặt trên tủ đầu giường của mình giờ mọc ra một hình người méo mó, đồng thời vị trí cái đầu cũng rất gần mặt nàng.
Phảng phất như nhận thấy Bạch Trà đang nhìn chằm chằm, vị trí con mắt trên khuôn mặt người vặn vẹo biến dạng đó, có hai hàng máu chảy xuống.
Bạch Trà dời tầm mắt, liếc nhìn bức tranh trên đầu, tranh nhìn sơ qua thì không có vấn đề gì.
Nhưng nếu nhìn kỹ lại, dường như có bóng người ẩn hiện trong lớp lớp bạch đằng la kia.
Cảnh tượng này giống như đang xâm lấn thực tại.
Bạch Trà cầm điện thoại lên.
Trên cửa sổ trò chơi, cạnh ảnh chụp cá nhân của nàng, trị số độ hảo cảm hiện giờ là -808.
Nàng tiện tay chụp ảnh rồi gửi vào nhóm.
Bạch Trà: Mọi người về hết rồi à? Độ hảo cảm của tôi thế này, chắc không cứu nổi rồi nhỉ, huhu [ảnh] Nhóm im lặng ba giây.
Miêu Đại Trúc: ? ? ?
Miêu Đại Trúc gửi tin nhắn thoại: “Không, không, tình huống của cậu là sao đấy? Cậu làm gì thế hả????” Lỗ Hành: Ngọa Tào, trâu bò thế, tớ định nói tớ cũng xuống rồi [ảnh] Độ hảo cảm của Lỗ Hành vừa tụt 20% thoạt nhìn còn tưởng xuống đến 30%.
Tiêu Hiểu:… Tiêu Hiểu đang ở trong chung cư của mình cau mày, ngược lại nàng cũng nhận ra sân khấu, tuy rằng hôm nay mới gặp một lần.
Nhưng khi thấy dáng vẻ đối phương, nàng đã ý thức được, độ hảo cảm của Bạch Trà là như thế nào.
Mà độ hảo cảm ở chỗ Bạch Trà hiện giờ thật ra đã không còn tác dụng gì nữa, từ ban đầu có lẽ đối phương đã không định buông tha cho Bạch Trà rồi.
Bạch Trà: Tiêu Hiểu, chị ơi em đến chỗ chị được không? Chị ở phòng nào thế?
Vương Khải Hào: Cô muốn ra ngoài?
Bạch Trà: Haiz, anh xem tình hình này của em xem, em cũng phải ra ngoài xem xét tình hình mới được, xem có manh mối gì không, tiện thể thảo luận kịch bản với mọi người luôn?
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận