Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 35: Rút lui xuống lầu (length: 5954)

【...】 【Ân... Đúng.】 【Không sai, hắn đã không còn là người, là quỷ, là địch nhân】 【Không phải, các ngươi căng thẳng cái gì, nàng có làm gì được chúng ta qua màn hình đâu, chỉ là gan lớn hơn chút thôi, có gì ghê gớm?】 【Nhưng mà... dáng vẻ nàng khóc lóc xin lỗi mà vẫn ra tay không ngừng thật đáng sợ.】 Bạch Trà thầm cười trong lòng, quả nhiên, những người xem này đều là người chơi, có lẽ sợ sẽ gặp phải chuyện tương tự trong tương lai, dù trên màn hình đều là nick ẩn danh.
"Ta thật ra là muốn hỏi xem mọi người có ai biết manh mối về phòng của sân khấu ở đâu không?"
【Cái này không phải bọn ta không muốn nói cho ngươi đâu, mà có nói cho ngươi ngươi cũng không thấy được, hệ thống sẽ che lại.】 【Đúng đó, kể cả những thứ bọn ta nhìn thấy được từ phòng phát sóng trực tiếp của người chơi khác cũng không cách nào nói trực tiếp cho ngươi, hệ thống sẽ che hết, để bảo đảm tính công bằng của trò chơi.】 Bạch Trà tỏ vẻ đã hiểu.
Nàng rất nhanh nhoẻn miệng cười.
"Thì ra là vậy, bảo sao anh Thái vẫn không chắc có phải tôi là người mới hay không."
【... Tôi không hề tố cáo gì đâu nha】 "Không sao mà, dù sao chúng ta cũng không quen biết." Bạch Trà cười hì hì tắt màn hình.
Nàng đã hồi phục lại một chút sức lực, đương nhiên không thể tiếp tục ở lại đây hao tổn thời gian nữa.
Sân khấu ở đâu mới là vấn đề.
Nhưng mà... liệu sân khấu có thấy được nàng rút thẻ nhiệm vụ hay không mới là vấn đề khác.
Bạch Trà vẫn cảm nhận được vị trí của thố tia tử.
Hình như là vẫn còn ở lầu một.
Nàng tìm vị trí sân khấu từng chỗ một quá khó, thà trực tiếp khiến sân khấu tự mình về phòng còn hơn.
Về phần chuyện lấy đi chìa khóa của hắn...
Phòng còn chưa tìm ra, lấy cái chìa khóa gì chứ?
Vì thế Bạch Trà đẩy cửa phòng ra, khi đi đến cầu thang, nàng phát hiện, trên đầu lại có thêm một tầng.
Trầm ngâm một lát, Bạch Trà sờ vào lan can cầu thang, bắt đầu lui xuống lầu.
Khi xuống đến lầu hai, Bạch Trà cảm giác mình suýt nữa va phải "người".
Nàng cũng không dám dừng lại khi đi lên cầu thang, nhưng bởi vì đang lùi xuống, nàng thấy có rất nhiều "người" tụ tập ở cầu thang.
Đại khái có bảy tám người.
Bạch Trà cảm thấy mình đang bị nhìn chằm chằm.
Cũng may, sau khi quẹo một cái, liền đến lầu một.
"Bạch Trà!" Giọng Tiêu Hiểu có chút vui mừng vang lên.
Bạch Trà quay đầu, quả nhiên mình đã đi đến bên này của thế giới.
Cầu thang tựa như là một cánh cổng vậy.
Nàng cũng không lập tức đi qua mà nhìn về phía sân khấu đang đứng đó, cũng nhìn chằm chằm nàng.
Sân khấu thay trang phục khác, hắn giờ mặc như một giám đốc sảnh lớn, một bộ áo đuôi tôm đen, tay thậm chí còn ra dáng đeo một đôi găng tay trắng.
Cảm giác hóa đá trên mặt hắn đã trở lại một chút, nhưng không còn mạnh mẽ như ban đầu nữa.
Hắn lộ ra một nụ cười giả tạo với Bạch Trà.
"Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành chưa? Chưa hoàn thành sao lại quay lại đây?"
Không khí tràn ngập nguy hiểm.
"Tôi không tìm thấy phòng của anh, anh có thể nói cho tôi được không?" Bạch Trà ngây thơ hỏi, tay vẫn luôn nắm chặt lan can, chân cũng chưa hoàn toàn rời khỏi cầu thang.
Mà một tay khác đang giấu sau lưng vẫn luôn nắm chặt dao găm.
Ánh mắt đen láy của sân khấu nhìn chằm chằm nàng, lộ ra nụ cười lạnh lùng.
"Khách, cô chắc chắn muốn tôi nói cho cô sao?"
Tiêu Hiểu bên kia có chút căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.
Bạch Trà tựa như không biết gì, ngây thơ nhìn hắn.
"Nếu anh nói cho tôi thì sẽ có hậu quả gì sao?"
"Tôi nói cho ngài tự nhiên sẽ biết." Sân khấu không chút hoang mang bắt đầu đi về phía cầu thang.
Tiêu Hiểu khẽ cắn môi, bất chợt ném ra một tấm thẻ về phía Bạch Trà.
Bạch Trà theo bản năng đưa tay nhận lấy.
【Chúc mừng bạn nhận được một thẻ đạo cụ [ Lôi Kích Thuật ], số lần sử dụng còn lại: 2】 Nàng có chút kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Hiểu.
Tiêu Hiểu lại nhìn nàng với ánh mắt áy náy, nàng chỉ có thể làm được những điều này.
Bạch Trà tươi cười một tiếng.
"Đa tạ."
Sân khấu đã đến gần phía trước, một cỗ khí tức lạnh lẽo ập đến.
"Khách, đi theo tôi?"
Bạch Trà liếm môi khô khốc, sau lưng đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Đối phương dường như chỉ cần một khắc sau là có thể giơ tay bẻ gãy cổ nàng.
Thế mà, với việc Tiêu Hiểu đưa cho nàng thẻ đạo cụ, hắn cũng không hề có ý muốn ngăn cản.
Trong tình huống bình thường, chỉ có một khả năng, đối phương có đủ chắc chắn giết được nàng.
Đương nhiên, nàng cũng chưa chắc không thể sống sót.
Chỉ là, có nên đánh cược một phen hay không thôi?
Trong lòng Bạch Trà dâng lên sự phấn khởi, nở nụ cười vừa rồi còn chưa kịp thu hồi với Tiêu Hiểu to hơn một chút.
"Nếu anh chịu đích thân dẫn tôi đi thì đương nhiên càng tốt!"
Sân khấu bước về phía trước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một nắm tay.
Cả người Bạch Trà nổi da gà lên, nhưng trên mặt vẫn không hề có một chút sơ hở nào.
Sân khấu vươn tay ra.
Bạch Trà nhìn thẳng vào hắn, đồng thời cũng đã chuẩn bị tinh thần để tùy thời kích hoạt thố tia hoa giúp bản thân có cơ hội kéo dài thời gian.
Cũng may, hắn chỉ làm động tác mời.
"Đi theo tôi."
Hắn đi ngang qua Bạch Trà lên cầu thang.
Bạch Trà hơi thở phào một cái.
Vì trong khoảnh khắc vừa rồi, adrenaline tiết ra quá nhiều, tiêu hao không ít năng lượng, nàng lại có chút đói bụng.
Bạch Trà lấy ra quả táo ăn dở vừa rồi cắn một miếng.
Răng rắc một tiếng giòn tan.
Sân khấu dừng bước chân, quay đầu lại.
Bạch Trà hồn nhiên cười cười.
"Đói bụng, anh tiếp tục dẫn đường đi."
Ánh mắt sân khấu càng thêm u ám.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận