Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 598: Có tiền ít người (length: 8468)

Đại khái là rất lâu không có cùng đệ đệ có tin tức gì, Trần Từ cũng không nhịn được nói một ít chuyện đã qua.
Vốn dĩ là có việc nhờ người, Bạch Trà đóng vai người lắng nghe rất tốt.
"Ta phụ thân bạo lực gia đình, thường xuyên sẽ vô duyên vô cớ động tay, sau đó có một ngày, cha ta đánh chúng ta, bởi vì dùng sức quá mạnh, chính mình ngã sấp xuống, tại chỗ tử vong, sau đó sẽ là ta cùng mẫu thân cùng nhau sinh sống."
Trần Từ có chút khổ sở nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Khi cha ta còn sống, mẹ ta vì không muốn chúng ta hai đứa bị đánh, thường xuyên sẽ một mình gánh chịu, cho nên cho dù cha chết, thân thể của mẹ cũng trở nên rất kém, thu nhập trong nhà lại túng quẫn, vào năm ta lên cấp ba, mẹ qua đời."
"Cho nên ta liền quyết định đi ra ngoài làm thuê, vừa vặn lúc đó, có một bà chủ tiệm hoa kia cái a di đối với chúng ta rất tốt, nàng cũng nguyện ý nhận ta vào làm học việc, thật ra ta chưa trưởng thành, dạng này đều là thuê lao động trẻ em, nhưng dù sao đi nữa, ít nhất hai chị em ta không lo cái ăn, đệ ta chỉ nhỏ hơn ta hai tuổi, lúc đầu hắn cũng muốn bỏ học, nhưng hai chị em ta, kiểu gì cũng phải có một người đi học, đi học nói chung vẫn là con đường tốt nhất."
Trần Mịch từ nhỏ đã rất trầm mặc ít nói, có thể là vì nguyên nhân gia đình.
Từ khi phát hiện mẫu thân qua đời, và trở thành người chị nuôi dưỡng mình, hắn càng thêm trở nên âm trầm.
Cho nên ở trường học cũng không được người khác yêu thích cho lắm, nhưng may mà cũng không có chuyện bị bắt nạt ở trường.
Mãi cho đến khi Trần Mịch lên cấp ba, Trần Từ cũng thành niên, bà chủ tiệm hoa trực tiếp giao một chi nhánh cho Trần Từ, xem chừng sau này sẽ phát triển theo hướng tốt thì Trần Từ bỗng nhiên nhận được điện thoại của cảnh sát, nói em trai cô đang ở cục cảnh sát.
"Bọn họ nói em ta làm bị thương người, hơn nữa đối phương bị thương rất nặng, em ta dùng cục gạch đánh vào đầu người kia, người kia bị chấn động não nặng phải nhập viện, nhà người ta không bỏ qua, yêu cầu bồi thường, nếu không sẽ đưa em ta vào trại giáo dưỡng."
Trần Từ cười khổ.
"Thành tích của em ta rất tốt, ta đương nhiên vẫn hy vọng em ấy có thể tiếp tục đi học, cho nên ta đồng ý bồi thường, nhưng nhà họ đòi tận sáu mươi vạn."
Đối với Trần Từ mười năm trước, đâu chỉ là một khoản tiền lớn.
Bọn họ đem nhà bán đi, lại tìm dì tiệm hoa vay tiền, mới gom đủ sáu mươi vạn.
Sau đó, Trần Từ làm việc chẳng khác nào làm không công.
May là dì rất tốt, bao ăn ở, vẫn trả lương, chỉ là Trần Từ phải để dành một phần để trả cho dì.
Còn Trần Mịch, sau chuyện đó, tự nhiên lại càng muốn bỏ học.
Nhưng dưới sự kiên trì của Trần Từ, Trần Mịch vẫn tiếp tục đi học.
"Có lúc ta nghĩ, nếu lúc đó mình không ép buộc nó, nhất định phải đi học thì có lẽ sẽ không đẩy nó đến cái tình cảnh kia, lúc đó ta đã quỳ xuống cầu xin nó, ta nói nó nhất định phải đi học, ta vì để nó đi học, ta còn nói ta đã trả giúp nó sáu mươi vạn rồi, nó cần phải thi vào một trường tốt để báo đáp ta."
Trần Từ có chút không kiềm chế được lòng mình.
"Lúc đó ta nói những lời đó, chỉ muốn nó không có lý do bỏ học, có thể là sau ngày đó, nó càng trầm mặc hơn, sau này nó thi đậu đại học, cũng đi học bình thường, ta nghĩ mọi thứ cuối cùng cũng ổn rồi."
Nhưng Trần Mịch lại mất liên lạc vào năm tốt nghiệp đại học.
"Khi nó tốt nghiệp, bỗng nhiên gửi cho ta một trăm vạn, rồi nói với ta rằng, tỷ, sau này tỷ đừng tìm em nữa, em sẽ không trở về đâu."
Trần Từ có chút sụp đổ nhìn Bạch Trà và Tiêu Hiểu.
"Ta không biết nó lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, ta cho là nó đi làm chuyện gì phạm pháp, hoặc là nó muốn làm gì đó, ta đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng tìm đến nó, nó nói thu nhập của nó là do khi còn đại học, nó làm việc cho đám phú nhị đại, người ta trả cho đều hợp pháp, nó không muốn về là vì nó không muốn trở lại cái nơi làm nó đau khổ đó, nó không muốn gặp ta."
Tiêu Hiểu đưa tay ôm lấy nàng, Trần Từ nghẹn ngào khóc trong lồng ngực cô.
"Ta thật... ta thật không ngờ... lúc trước ta thật không nên ép buộc nó như vậy, ta là vì tốt cho nó, có điều ta lại không cân nhắc đến cảm nhận của nó, đặc biệt là sau này ta biết lý do nó đánh người là vì có một ngày người kia ở ngoài tiệm hoa nhìn thấy ta, rồi nói với người khác là, thừa lúc chưa đủ tuổi không phải chịu phạt, phải tìm cơ hội làm gì đó với ta..."
Bạch Trà thở dài một tiếng.
Trần Mịch khẳng định không phải vì hận tỷ mình nên không muốn gặp mà không về, tám phần là đã dính vào game, tiền khả năng là có được khi giao dịch với người chơi khác trong game.
Giống như nếu Bạch Trà bây giờ muốn, cô có thể lên diễn đàn đăng bài mời người chơi đi chung qua ải, nhưng yêu cầu là giao dịch tiền mặt trực tiếp.
Tin rằng sẽ có rất nhiều người chơi đồng ý.
Thật ra Bạch Trà cũng thường nhận được một số tin nhắn riêng.
Tích phân không đủ, luôn có người muốn dùng tiền mặt bù vào.
Bạch Trà cũng có thể cho số tài khoản, và cũng không cần để ý đến đối phương ngoài đời.
Nhưng thật sự mà nói, cô một chút cũng không muốn liên hệ với những người chơi game ngoài đời.
Game là game, đời là đời.
Cô trước giờ đều phân hai chuyện rất rõ ràng.
Bởi vì chỉ như vậy, cô mới có thể duy trì ý định ban đầu, cô muốn trở lại cuộc sống của một người bình thường.
Mà không phải dần dần lạc lối trong game.
Giống như trò chơi này bỗng nhiên xuất hiện, nếu như một ngày trò chơi bỗng nhiên biến mất, quen dựa vào trò chơi để kiếm được số tiền lớn, cô rất khó đảm bảo mình có thích ứng nổi cú sốc trở lại đời thực không.
Suy cho cùng, ngoài đời thực, đa số vẫn làm 996, nhận lương vài nghìn đồng.
Mà trong game có lẽ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng muốn kiếm được đủ chi tiêu nửa đời sau, chắc rất khó.
Hay là nói, người giàu trong game rất ít.
Bạch Trà từ trước đã nhận ra điều này.
Nếu như người chơi game có nhiều người giàu, thì chắc chắn trên diễn đàn sẽ có rất nhiều bài đăng chiêu mộ người chơi đi cùng với mức giá khủng.
Nhưng trên thực tế, cũng có nhưng Bạch Trà từng gặp cũng chỉ cỡ mười vạn một trận, hơn nữa độ khó rất cao.
Cho nên trên diễn đàn game thường xuyên xuất hiện những bình luận kiểu số nhọ thường gặp phải người khó tính.
Việc này lại đi hơi xa, trước mắt Bạch Trà an ủi Trần Từ một chút.
"Tỷ đừng lo, nếu em gặp lại hắn, em sẽ nói chuyện với nó, tranh thủ để nó quay về, hai người có thể có hiểu lầm, không phải nó chán ghét hay hận chị, hay vì cảm thấy chị làm nó khó chịu mà nó làm thế, mà là vì có lý do bất đắc dĩ."
Trần Từ mắt đẫm lệ nhìn Bạch Trà.
"Nó... nó không đi làm trò lừa đảo đấy chứ?"
Những năm gần đây, lừa đảo ngày càng nhiều, đặc biệt ở chỗ bọn họ, thực sự cũng không an toàn cho lắm.
Trần Từ trước kia cũng đã nghĩ em mình đi làm chuyện phạm pháp phạm tội, chứ sao có nhiều tiền vậy, hiện tại lý do bất đắc dĩ của Bạch Trà lại càng khiến cô tin như vậy.
"Nó thật sự vẫn ổn chứ?"
"Ừm... không phải như chị nghĩ đâu, dù sao không phải phạm pháp phạm tội, mà là... đợi có dịp hãy để nó tự mình nói với chị đi."
Chuyện trò chơi sao mà nói cho người khác được, thôi vậy đi, dù sao không phải việc nhà cô, Bạch Trà tùy tiện lừa gạt qua chuyện.
"Ừ, mong nó có thể về, coi tôi này, nói nhiều quá rồi, để tôi đi xử lý chỗ hoa này cho cô, cẩm tú cầu mà muốn ra rễ thì cũng nhanh thôi, nhưng mà có nhanh thì cũng phải cả tháng, cô không ở chỗ này đúng không? Có thể chờ được không?"
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận