Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 511: 【 đến gần khoa học 】 rất dễ nói chuyện (length: 8134)

Trần Linh sau một hồi im lặng ngắn ngủi, nói: "Tốt lắm."
Dừng một chút, lại bổ sung: "Ta vốn định nói, không nên tùy tiện đồng ý ước nguyện, bởi vì hắn nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện ước nguyện, mà cái giá phải trả của việc thực hiện ước nguyện... thì cứ xem ta và Từ Minh Vọng là biết."
"Nhưng ước nguyện này của ngươi rất tốt... Chẳng qua ngươi có chắc chịu đựng được sức mạnh của hắn không?"
"Ừm, ta bảo hắn hiến tế chính mình cho ta, như vậy ta mới có thể tiếp nhận."
Trần Linh lại lần nữa im lặng, chăm chú nhìn cô nữ sinh trước mặt.
Thật đúng là người tài cao gan lớn.
Lúc trước sao mình không nghĩ ra loại ước nguyện này nhỉ?
Thật ra thì dù có nghĩ đến, nàng cũng không dám nói, bởi vì nếu chọc giận đối phương, có thể hậu quả còn thảm hơn.
Cho nên lúc trước ước nguyện của nàng là hy vọng bản thân có thể sống một cuộc đời bình thường như người khác.
Ước nguyện này cũng có chút hên xui.
Một là nàng bị tàn tật bẩm sinh, vốn dĩ không thể sống như người bình thường.
Hai là sau khi vào trò chơi, cuộc sống của nàng không thể nào giống như người bình thường được.
Nhưng đương nhiên, ước nguyện của nàng hiện tại cũng đã thành sự thật, sống cuộc sống bình thường như người bình thường ở thế giới này.
Thực tế khi nhận ra bản thân cũng không thể nào rời khỏi đây được nữa, Trần Linh cũng không thấy kết quả này có gì quá tệ.
Chỉ là cảm thấy thế giới này khá là tồi tệ, có lẽ chính là giai cấp xã hội, con người bị phân biệt thành đủ loại tầng lớp khác nhau, mọi thứ đều được bày ra bên ngoài, những kẻ ở tầng lớp thấp kém không có nhân quyền.
Nhưng việc nàng vẫn luôn ở lại đây để làm thí nghiệm thì vẫn còn tốt.
Đôi khi cũng sẽ muốn trở về, nhưng lại biết đó là không thể nào.
Chỉ là không ngờ lại kéo cả Từ Minh Vọng vào.
Trần Linh cười khổ.
"Giống như những người bị lạc trong phó bản, vẫn có thể giữ được tư cách người chơi, liên quan đến ký ức quá khứ của mình, là số nhiều hay số ít?"
Bạch Trà đưa ra câu hỏi của mình.
Khi phát hiện Trần Linh còn ký ức, Bạch Trà liền ý thức được trạng thái của Bạch Chỉ Vi lúc trước có lẽ không giống với Trần Linh.
"Thông thường mà nói, người chơi bị lạc sẽ quên hết mọi thứ của mình, rồi ở đây có được một thân phận mới, một khởi đầu mới, đương nhiên, cái khởi đầu này rốt cuộc tốt đẹp hay đau khổ, còn tùy thuộc vào từng tình huống."
"Sở dĩ ta không quên..."
Trần Linh liếc mắt nhìn A Hoàng đang nằm trên đất, ý tứ biểu đạt rất rõ ràng.
"Nói tóm lại là tự ngươi cẩn thận."
Bây giờ nàng cũng chỉ là người bình thường thôi.
Có thể khiến công ty bị cắt điện ba phút, đã là giới hạn những gì nàng có thể làm trong những năm ở công ty rồi.
"Từ Minh Vọng... nếu linh hồn của hắn vẫn còn, ta đích thực có một người nghi vấn."
"Giang Nhiên." Trần Linh nhìn Bạch Trà, không chắc chắn nói: "Đôi khi ta cảm thấy hắn rất quen, nhưng nếu hắn thật là Từ Minh Vọng, theo lý thuyết cũng không đến mức không nhận ra ta."
"Lúc cô vừa nhắc đến chuyện này, người đầu tiên mà tôi nghi ngờ đúng là hắn, có lẽ ký ức của hắn gặp vấn đề gì đó."
Bạch Trà nghĩ ngợi rồi nói: "Tôi sẽ xem lại."
Trần Linh thở dài.
"Nếu thật sự là hắn, vậy thì tốt rồi."
Ít nhất thì người đó vẫn còn sống.
"Cô còn muốn hỏi gì nữa không?"
Bạch Trà liếc mắt nhìn A Hoàng dưới đất.
"Cô biết tượng Phật không? So với những tồn tại không thể diễn tả đó, người dưới đất này có gì khác?"
Trần Linh nghiêm túc nghĩ ngợi.
"Nếu như muốn nói đến sự khác nhau giữa họ, thì người dưới đất này không phải xuất thân từ loài người, hoặc có thể nói là hắn không có tình cảm của loài người."
"Mà những cái kia, có một bộ phận có thể là người chơi... Trước kia, ta và Từ Minh Vọng cũng từng nghi ngờ, người chơi sau S9 đều không thể rời khỏi trò chơi nữa, mà sẽ ở lại trong trò chơi để trở thành những tồn tại không thể diễn tả."
"Những tồn tại đó vẫn sẽ ở lại trong trò chơi, có thể là một phó bản nào đó, có thể là nhiều phó bản, nhưng sức mạnh của họ sẽ mạnh hơn npc bình thường, đến mức có thể xưng là thần linh... hơn nữa họ cũng thật sự sẽ phát triển tín đồ, có lẽ điều này có thể giúp họ tăng cường thêm sức mạnh."
Chẳng qua nếu xét theo cách này, thì trò chơi vẫn ở trên những tồn tại đó.
Bạch Trà lại nhìn A Hoàng.
"Vậy cô thấy, khả năng hắn có được tình cảm của con người là bao nhiêu?"
Trần Linh ngập ngừng.
"Chuyện này, khó nói lắm phải không?"
Bạch Trà chỉ đành phiền muộn thở dài.
"Ừm, cảm thấy cũng không có hy vọng gì, xem ra vẫn phải tìm cách khác để giết hắn."
Trần Linh muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Cuối cùng, nàng cũng không nói gì.
Dù sao thì nàng cũng không còn là người chơi nữa rồi.
"Tùy cô thôi."
Trần Linh bước ra ngoài.
A Hoàng lúc này ngồi dậy, rất khó khiến người khác không nghi ngờ, hắn đã nhìn từ lúc nãy rồi.
"Có thể kể cho ta nghe các ngươi vừa nói gì không?"
A Hoàng trước sau vẫn thẳng thắn.
"Chúng tôi đang nói về việc làm thế nào để anh có cảm xúc, sau đó có được sức mạnh của anh."
Bạch Trà đối mặt với A Hoàng cũng rất thẳng thắn.
A Hoàng cũng không tức giận vì ý nghĩ của nàng, mà ngược lại rất hiếu kỳ.
"Vậy nghĩ ra cách gì chưa?"
Bạch Trà tiếc nuối lắc đầu.
"Không có manh mối gì."
Vì thế, A Hoàng cũng tiếc nuối lắc đầu theo.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Vậy chẳng phải là nguyện vọng của cô coi như hỏng sao."
Hắn đáng tiếc nhìn Bạch Trà.
"Ta rất thích cô."
Nếu như đổi cảnh, đổi người khác, một con người thực sự, thì có thể sẽ nghe giống như lời tỏ tình.
Nhưng vào lúc này, Bạch Trà lại thấy sau lưng hơi lạnh.
Đối phương đã biểu hiện ra một chút tham lam trong khoảnh khắc, khiến Bạch Trà nâng cao cảnh giác hơn.
Cái thứ này bề ngoài càng dễ nói chuyện, thì lại càng dễ khiến người khác bỏ qua thực lực cường hãn của hắn, hắn có thể tùy ý thay đổi hình dạng người, nặn thành cái dạng hắn muốn.
A không, hoặc có thể nói từ đầu đến cuối đều là thần chứ không phải là hắn.
"Cảm ơn, ta cũng rất thích bản thân mình." Bạch Trà ngoài mặt bình tĩnh nói.
A Hoàng cười nói: "Hay là cô đổi ước nguyện đi, đổi một cái mà ta có thể thực hiện được, hoặc là ta cũng có thể trực tiếp dâng hết toàn bộ sức mạnh của mình cho cô."
"Không được, ta chỉ muốn ước nguyện lúc nãy thôi, ta chỉ muốn anh hiến tế, chỉ có ước nguyện này mới là thứ ta thực tâm muốn!"
Chết cười, dâng tặng với hiến tế là hai từ hoàn toàn khác nhau.
Nàng sẽ không sửa.
"Vậy cô có tâm nguyện nào khác không?"
"Không có, ta chỉ có một tâm nguyện này."
A Hoàng gật đầu, không hỏi thêm về vấn đề này nữa.
"Vậy chúng ta đi tìm đồng bọn của cô đi, cô đã hứa với ta là tìm được đồng bọn, cô có thể mang ta hiểu rõ tình cảm của loài người đúng không?"
Bạch Trà trầm ngâm không nói, chăm chú nhìn thần.
"Anh không phải là hoàn toàn không có tình cảm, tỷ như việc anh tiếc nuối vì không thể thực hiện được nguyện vọng của ta, điều này cũng giống con người."
"Đúng, nhưng những điều đó không thể đạt đến tiêu chuẩn hiến tế."
Bạch Trà rũ mắt, đại khái đã hiểu, muốn hiến tế thì chỉ có thể là những cảm xúc hoặc tình cảm mang tính tích cực.
"Vậy ta biết rồi, chúng ta cứ từ từ rồi sẽ tới, cô đi gặp một người trước, ta nghi ngờ hắn là đồng bọn của cô, nhưng ký ức của hắn hình như có vấn đề."
"Được thôi." Thần vẫn rất dễ nói chuyện.
- Đầu đau quá, còn một chương nữa đang viết (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận