Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 470: Chúng ta khắc kim (length: 7804)

"Ta có thể cho ngươi thêm một tin tức nữa, đảm bảo ngươi sẽ hài lòng."
Rõ ràng, Mạnh Linh Trạch đã chuẩn bị đồ đạc nhiều như vậy rồi.
"Trước khi ngươi chết, hãy đưa hết đạo cụ cho ta."
Mạnh Linh Trạch cười nhẹ, đồng ý.
"Vốn dĩ cũng không có tác dụng gì, thật đấy, những đạo cụ này, đều chỉ là vật ngoài thân, ta thấy ngươi cũng không hay dùng."
"Nhưng ta có thể bán."
Bán tích phân cho em gái.
Nàng đã tính toán xong xuôi.
Mạnh Linh Trạch im lặng một lát, không nói gì nữa.
"Nếu vậy, vào game thôi."
Bạch Trà đồng ý.
Nhưng chắc chắn là họ không thể vào game ngay trong quán ăn được.
Dù sao, người ngoài nhìn vào có thể tưởng họ đã hôn mê.
Đặt trường hợp vừa ăn cơm xong xuôi ở quán ăn rồi ngã ra bất tỉnh, sẽ làm người ta chủ quán cảm thấy thật là oan ức.
Bạch Trà đi về khách sạn của mình, đương nhiên là nàng không ở cùng Mạnh Linh Trạch, mỗi người trở về khách sạn của mình, sau đó gặp nhau tại bất động sản game đơn sơ của Bạch Trà.
"Đồ này thì chia sao?"
Bạch Trà thật sự không biết phải xử lý Thái Tuế thế nào.
Thái Tuế trước mắt còn đang ngoan ngoãn.
Nhưng Bạch Trà vẫn nhớ lúc ban đầu nó đã gây chú ý như thế nào.
Đương nhiên nàng cũng đã cảm nhận Thái Tuế lợi hại, có lúc còn dễ dùng hơn cả kỹ năng của nàng.
Nhưng cũng chính vì như vậy, nàng lại càng không muốn dùng.
Đồ quá mạnh dễ khiến người sinh ỷ lại.
Đến lúc không dùng được nữa thì phiền.
"Ngươi đưa nó cho ta, để ta tách ra."
Bạch Trà cảnh giác nhìn hắn.
"Đương nhiên nếu ngươi không tin ta, vậy không có cách, tuy rằng lần giao dịch này thành công mang lại lợi ích khá lớn cho ta, nhưng nếu không thành công thì cũng không sao."
Mạnh Linh Trạch thản nhiên như mây gió.
"Đưa cho ngươi thì cũng được thôi, ngươi nói trước cho ta xem ngươi định cắt nó ra thế nào, là phải vào phó bản hay là ở tiểu trấn game là làm được."
"Đương nhiên là phải vào phó bản."
"Nếu không có gì bất ngờ, sau khi vào phó bản lần này ta sẽ lên cấp S9."
Bạch Trà tựa như cười giễu nhìn hắn.
"Ta không có cách nào tin ngươi."
"Vậy thì chúng ta không làm giao dịch nữa, ta có thể đưa đồ trong tay cho ngươi trước."
Nói vậy, khả năng chạy trốn càng lớn thì phải?
Hai người trầm mặc nhìn nhau một hồi.
Cuối cùng Bạch Trà lên tiếng: "Ngươi đưa hết tất cả đạo cụ của ngươi cho ta ngay bây giờ, dù sao ngươi cũng nói chúng vô dụng, bao gồm cả điều kiện vừa nói, cũng đưa hết cho ta."
"Sau đó, để game làm chứng, ký một cái khế ước, để phòng ngươi trốn."
Mạnh Linh Trạch nhìn nàng, bất đắc dĩ cười cười.
"Ta đúng là đang một bước lui một bước đấy..."
Bạch Trà cười lạnh.
Những thứ này đối với Mạnh Linh Trạch mà nói chẳng có gì mất mát.
"Nếu ngươi không đồng ý, thì đừng tiếp tục giao dịch nữa."
Thái độ của Bạch Trà rất kiên quyết.
"Được thôi."
Cuối cùng Mạnh Linh Trạch cũng đồng ý.
Tìm nhân viên hỗ trợ game làm chứng, mỗi người lại phải móc ra năm trăm tích phân.
Nhưng Mạnh Linh Trạch nhất quyết không chịu báo lại cho nàng.
Sau khi có người làm chứng, đồ đạc trong ba lô của Mạnh Linh Trạch tự động chuyển hết vào ba lô của Bạch Trà, còn Thái Tuế của Bạch Trà cũng được chuyển vào tay Mạnh Linh Trạch.
"Nếu vậy thì tin tức ta sẽ đưa cho ngươi sau, chờ ta ra xong."
Bạch Trà đã đoán trước được.
Vừa rồi người này không chịu ghi vào hợp đồng điều khoản báo ngay cho Bạch Trà thông tin, chính là có ý này.
"Vậy thì tốt nhất là ngươi có thể ra được."
Nếu chết ở bên trong thì Bạch Trà cảm thấy mình lỗ.
Mạnh Linh Trạch cười cười, rồi rời đi.
Hắn vào game luôn, nhưng Bạch Trà chẳng buồn xem hắn qua cửa thế nào.
Bạch Trà bắt đầu đăng đồ của mình lên diễn đàn bán.
Thẩm tỷ đưa cho cô mấy đạo cụ cô không nỡ bán, nhưng Mạnh Linh Trạch thì khác.
Mà đồ của gã này thì cũng chẳng có nhiều.
Nhưng lại đều khá tà môn.
Nhìn qua thì uy lực không nhỏ, chỉ là tác dụng phụ cũng rất lớn, dù sao cũng đều là kiểu kiếm tẩu thiên phong cả.
Bạch Trà treo bán hết lên diễn đàn từng cái một.
Thậm chí nàng tiện tay đem cả cá khô thối và đôi tất của mình cũng quải lên.
Cả nước mọc tóc cũng vậy.
Ba đạo cụ này trộn lẫn giữa một đám đạo cụ tà môn, nhìn qua rất không hợp.
Nhưng thực ra ba đạo cụ này cũng rất tà môn.
【 Bạch tỷ lấy đâu ra lắm đồ thế? 】 【 Nhìn đẳng cấp đều không thấp, là Thẩm tỷ cho hả. 】 【 ha ha, Bạch tỷ trả lời, là Mạnh Linh Trạch, vậy hai người này giao dịch khi nào thế, lúc trước không phải còn sống còn chết với nhau à? 】 【 ừm... Hóa ra Mạnh Linh Trạch bị rụng tóc à? 】 【 Người đến tuổi trung niên, rụng tóc bình thường mà? 】 【 Tôi đã bảo rồi mà, tóc của hắn nhìn sao mà rậm rạp thế, hóa ra là dùng vụng nước mọc tóc. 】 【 Thế đôi tất và con cá khô là thế nào? 】 【 Cá khô tôi biết rồi, là của Bạch tỷ, lúc trước nàng dùng qua! 】 【 Không phải, đôi tất này chẳng phải là cùng đôi tất trong thương thành à? Cái này có tác dụng gì thế? 】 【 Tôi hỏi nhân viên hỗ trợ rồi, nhân viên bảo là để cho NPC bị mất chân dùng, nói là có thể kích hoạt kịch bản đặc biệt. 】 【 Hả? Mẹ điên rồi hả? 】 【 Nhưng mà chỉ có 10 tích phân thôi, tôi quyết định mua về xem thử. 】 【 Ngọa Tào, cá khô và nước mọc tóc hết hàng rồi, ai chớp vậy? 】 Bạch Trà thấy lần giao dịch này thật suôn sẻ, đừng nhìn đồ của Mạnh Linh Trạch có vẻ tà môn, nhưng quả thực rất tốt đấy.
Thế là nàng tiện tay bán cả mấy cái đạo cụ nàng không muốn kia đi.
Bạch Trà rất hài lòng.
Sau đó nàng tìm cơ hội kéo Từ Sanh Sanh vào game, chuyển hẳn cho cô nàng năm vạn tích phân.
Từ Sanh Sanh thấy một số tiền lớn thế, cảm thấy tay có hơi run rẩy.
"Tỷ, thế này không ổn đâu?"
Nhiều quá rồi.
"Không sao đâu, em cứ cầm đi, chị còn nhiều lắm."
Cũng là sự thật, đợt này bán đồ xong, Bạch Trà kiếm được hơn bảy vạn tích phân.
Thật đúng là một món tiền lớn.
"Nhớ kỹ nhé Sanh Sanh, chúng ta không thiếu tiền, trong game, thực sự không được thì chị sẽ nạp tiền!"
Bạch Trà nói lời thâm tình vỗ vai Từ Sanh Sanh.
Từ Sanh Sanh cảm động rơm rớm nước mắt, còn chưa kịp nói gì đã bị Bạch Trà giục đi làm bài tập.
Cảm xúc của cô bé ngay lập tức biến mất.
Cao ba đúng là quá khó, hu hu.
Bạch Trà không vào game nữa mà chờ Mạnh Linh Trạch từ trong game ra.
Khoảng hơn ba ngày sau, Mạnh Linh Trạch xuất hiện.
Hắn vẫn thực sự giữ lời mang Thái Tuế đến trả lại, có điều Bạch Trà luôn cảm thấy Thái Tuế có hơi ỉu xìu.
Nói là chỉ thiếu một phần ba, nhưng nhìn dáng vẻ của Thái Tuế, rõ ràng là bị thương nặng.
Bạch Trà tỉ mỉ xem xét một chút, thật ra cũng chẳng đau lòng.
Cái con Thái Tuế này có ý thức riêng, nó không thành thật, phải ăn nhiều đòn vào thì tốt hơn.
"Giờ thì có thể cho ta tin tức rồi chứ?"
"Phó bản cấp S7 « Nữ Hoàng Băng Tuyết » có tất cả những gì ngươi muốn."
Bạch Trà nhìn hắn, xác nhận hắn nói cái tin ngoài dự kiến kia hình như cũng kèm trong phó bản này, lập tức nghiến răng nghiến lợi.
Nàng đã biết ngay mà.
Thật ghét cái kiểu nói úp úp mở mở này.
Nàng click một cái khóa trục xuất.
Cút đi!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận