Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 57: Đêm khuya kinh hồn (length: 8046)

Bạch Trà co rúm người trong chăn, cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng nàng tuyệt đối không dám ló mặt ra ngoài.
Ai bảo giờ nàng là Cố Bách Tuyết chứ.
Không được, dù gì cũng phải xem cho rõ chuyện này là thế nào đã.
Nàng vẫn run rẩy gõ điện thoại, tiếng nhạc vẫn văng vẳng bên tai.
Thân Thân Vũ Kỳ không hồi âm.
Vẻ mặt Bạch Trà càng thêm sợ hãi, nàng lo lắng cắn móng tay rồi lại gửi tin nhắn đi lần nữa.
gbx: Sợ quá, ngươi ở đâu? Mau cứu ta.
gbx: Có người tặng quà sinh nhật cho ta, là một hộp nhạc, nhưng không biết sao nó kỳ quái lắm, còn chảy máu nữa!
gbx: Giờ cái âm thanh đó vẫn cứ vang lên, tắt không được.
Tin nhắn vừa gửi đi thì xung quanh bỗng im phăng phắc.
Tiếng nhạc của hộp nhạc biến mất, cả tiếng gió cũng mất hút, chỉ còn tiếng thở của nàng trong chăn.
Thân thể Bạch Trà cứng đờ.
Nàng cố gắng điều chỉnh nhịp thở, dù trong chăn bí bách, khiến người khó thở.
Nàng hình như cảm giác có người đang đứng bên mép giường nhìn mình.
Màn hình điện thoại yếu ớt hắt ánh sáng lên mặt nàng, làm lộ rõ vẻ hoảng sợ, bối rối của nàng.
Keng – Tin nhắn Wechat bỗng vang lên.
Trong sự tĩnh mịch, âm thanh đó làm Bạch Trà hoảng sợ theo bản năng, bịt chặt điện thoại, không dám nhúc nhích.
Nàng cuống cuồng ấn nút giảm âm lượng, tắt hết mọi âm thanh.
Đến cả màn hình điện thoại là ai gửi tin nhắn cũng không dám nhìn, chỉ cứng đờ một tay cầm chặt kéo.
Không biết qua bao lâu, xung quanh hình như thật sự không có động tĩnh gì, nàng mới cẩn thận mở điện thoại xem.
Thân Thân Vũ Kỳ: Có ai đó đang diễn trò phải không?
Thân Thân Vũ Kỳ: Nếu thật sự sợ thì báo cảnh sát đi.
Bạch Trà nuốt nước bọt, run rẩy nhắn tin.
gbx: Nhưng ta cứ cảm thấy có người đang nhìn mình, ta không dám.
Thân Thân Vũ Kỳ: Không sao đâu, ta báo cảnh sát giúp cho, ngươi đang ở đâu?
Tim Bạch Trà khẽ động, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, tay nhanh chóng gõ địa chỉ lên bàn phím.
Dù sao địa chỉ của nàng cũng đã lộ rồi, không có gì bí mật để nói nữa.
Thân Thân Vũ Kỳ: Được, ta báo cảnh sát ngay, ngươi cẩn thận nhé, có nguy hiểm gì báo cho ta biết ngay.
Bạch Trà nắm chặt kéo, nồng độ CO2 trong chăn càng lúc càng cao, khiến người khó thở.
Hơn nữa, tư thế này rất không thoải mái, ép cánh tay đến tê, chân cũng đau nhức.
Nàng thực sự chịu không nổi, hơi nhúc nhích một chút.
Cạch – Tiếng nhạc lại phát ra từ phòng khách.
Bạch Trà lại lần nữa cứng đờ, không dám động đậy.
[Hơi đáng sợ, nhưng mà gan chủ thớt cũng hơi nhỏ đấy]
[Đi xem sao tình hình thế nào, trốn ở đây thì có ích gì?]
[Nếu sát thủ thật sự đang trong phòng thì trốn tới trốn lui cũng chỉ là tự sát thôi]
[Ngọa Tào, mọi người xem phòng live 6 kìa, người chơi cũng trốn trong chăn, vừa ló đầu ra bị sát thủ đứng bên cạnh chém chết luôn]
[Ngọa tào? Thật sự đứng bên giường à, ghê vậy!]
[Vậy thì chủ thớt cứ ngoan ngoãn trốn ở đây đi, mò đầu ra thì mất mạng]
[Nhưng mà trốn ở đây cũng sẽ chết thôi mà?]
Màn hình hiện lên từng dòng chữ, Bạch Trà nhanh chóng chắt lọc thông tin.
Xem ra cảm giác của mình đúng thật không sai.
Bạch Trà cứng đờ trong chăn, không dám nhúc nhích.
Mãi đến khi điện thoại lại sáng lên.
Thân Thân Vũ Kỳ: Ta đã báo cảnh sát rồi, bên cảnh sát bảo khoảng mười phút sẽ tới.
Bạch Trà suýt nữa nghẹn khóc, cắn chặt đầu ngón tay không cho mình phát ra tiếng, nhưng nước mắt vẫn không kìm được.
Người nàng run nhẹ, cố gắng hết sức kiềm chế, sợ tạo ra tiếng động lớn.
Tiếng nhạc bi ai vẫn vang lên từ phòng khách.
Mười phút này dài dằng dặc lạ thường.
Đến khi tiếng còi cảnh sát xé tan màn đêm tĩnh lặng, Bạch Trà mới gục mặt, suy sụp hoàn toàn.
Nàng gần như không kịp chờ vén chăn.
Hành động đó khiến màn hình xôn xao.
[Chủ thớt bị ngốc hả? Không thấy trên màn hình hả? Bên mép giường có người kìa]
[Không, trong game kinh dị cảnh sát thì có tác dụng gì?]
[Chủ thớt có phải nhập vai quá rồi không, đây là game mà!]
[Ngay cả ở ngoài đời, xe cảnh sát vừa tới không lẽ ra mặt liền luôn sao, nhỡ đối phương sợ mà giết người thì sao]
Bạch Trà đã vén chăn lên, nhìn ra cửa sổ.
Trong phòng ngủ tối om không có ai.
Nàng bước về phía cửa sổ, nhưng vì ngồi một tư thế quá lâu nên tay chân bủn rủn, trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Nhưng nàng vẫn cố chạy đến chỗ cửa sổ, vén rèm nhìn ra ngoài.
Ánh đèn xe cảnh sát rọi sáng bầu trời đêm.
Bạch Trà cuối cùng cũng gục xuống mép cửa sổ, run rẩy cầm điện thoại, tay cầm kéo đã tuột xuống.
Nàng gõ chữ mãi không được, liên tục xóa đi gõ lại.
gbx: Cảnh sát tới rồi.
Thân Thân Vũ Kỳ: Vậy thì tốt rồi! Ngươi cẩn thận nhé.
Cộc cộc cộc – Cửa bỗng nhiên bị ai đó gõ mạnh.
Bạch Trà giật mình, đánh rơi cả điện thoại, luống cuống nhặt lên rồi mới miễn cưỡng đứng lên được, kéo lê cái thân chưa hết run rẩy chạy tới cửa.
Tới cửa rồi, nàng đã muốn mở khóa cửa, bỗng như nghĩ ra điều gì, nàng chậm rãi, với vẻ mặt kinh hãi tiến đến nhìn vào mắt mèo.
Trong mắt mèo là một màu đen kịt.
Cũng bình thường thôi, dù sao bên ngoài nàng cũng dán một lớp giấy cắt hoa.
Nhưng mà...
Bạch Trà nuốt nước bọt, không kìm được lại tiến sát mắt mèo hơn nữa.
Cái lỗ đen ngòm đó, hình như đang lay động.
RẦM! RẦM! RẦM!
Cửa bị gõ dữ dội.
Bạch Trà sợ hãi la lên, lùi về té nhào xuống đất.
Đây tuyệt đối không phải là tiếng gõ cửa của cảnh sát.
Có người bên ngoài đang điên cuồng gõ cửa nhà nàng.
Bạch Trà chật vật bò dậy, rồi lảo đảo chạy ra ban công.
Xe cảnh sát đã đỗ dưới nhà rồi, nhưng tiếng gõ cửa mạnh bạo kia lại càng lúc càng lớn, cửa lớn đã bắt đầu phát ra tiếng kêu răng rắc vì chịu quá tải, như thể sắp bị phá tan đến nơi rồi.
Bạch Trà co rúm người sau rèm cửa, nước mắt nước mũi giàn giụa, vô cùng chật vật.
[Má ơi, ghê quá!]
[Phòng live của chủ thớt đúng là không giống đang live, y như đang xem phim vậy, kịch kinh dị, nhập vai mạnh ghê]
[Rốt cuộc là bên cạnh giường của chủ thớt có người không vậy?]
[Không phải, chủ thớt ơi, thấy cô đang trốn sau rèm có ích gì đâu? Nếu người ta mà vào rồi thì chẳng thà cô mở shop game ra xem có đạo cụ gì không kìa]
Bạch Trà vẫn y như rằng chẳng nhìn thấy màn hình.
Nói đùa thôi, diễn xuất của nàng đã tinh tế như vậy, làm sao có thể để lộ dù chỉ một chút sơ hở để phá hỏng hình tượng của mình chứ?
Cuối cùng, tiếng gõ cửa bên ngoài im bặt.
Tiếp đó là tiếng bước chân đi lên.
“Cái người kia! Đang làm cái gì vậy?!”
Hình như là cảnh sát.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận