Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 202: Lẫn nhau giới thiệu (length: 8920)

【Đèn dùng đặc chế, thắp nến lên có thể triệu hồi một con lệ quỷ】 【Nhật ký, ngươi có thể thử viết nhật ký của mình】 Pixel mặt quỷ không kiên nhẫn nói xong, cả khuôn mặt đều biến thành màu đen, trực tiếp bắt đầu kết toán.
Hơn nữa lúc kết toán cũng thực không chú ý.
【Lần này ngài thông quan trò chơi, bình xét cấp bậc S】 【Chúc mừng ngài phát hiện phó bản mới, và thăm dò đến khu vực mấu chốt, xem như khen thưởng, ngài sẽ nhận được một lần quay thưởng lớn, có cơ hội lấy được đạo cụ hoặc kỹ năng S cấp hiếm có, cứ yên tâm, ngài là người chơi thăm dò manh mối nhiều nhất, lượt quay thưởng của ngài tuyệt đối không xuất hiện "cám ơn đã chiếu cố"】 【Ngoài ra, phó bản mới sẽ xuất hiện vào khoảng bảy ngày nữa, đến lúc đó ngài sẽ nhận được thông báo, xem xét ngài là người phát hiện phó bản mới, phó bản tiếp theo của ngài sẽ được đổi trực tiếp thành phó bản mới】 【Tốt, kết toán đã xong, xin hỏi hiện tại ngài có muốn mở lượt quay thưởng lớn không?】 Bạch Trà nhướng mày.
"Cái lượt quay thưởng này không thể trực tiếp đổi thành một loại đạo cụ khen thưởng nào đó sao?"
【Không thể đâu, thân thân】 Pixel mặt quỷ đột nhiên lại đổi lại một bộ mặt cười.
Có thể là cảm giác được sự kháng cự của Bạch Trà.
Bạch Trà xác thực kháng cự quay thưởng.
Nàng cực kỳ tin tưởng vào vận may của mình.
Có thể nói, từ nhỏ đến lớn cũng không thiếu cơ hội quay thưởng, không một lần nào trúng được gì cả.
Cái gọi là khen thưởng phát hiện phó bản mới, thế mà cũng chỉ là một lượt quay thưởng thôi sao?
"Thôi, quay đi."
Không lãng phí cũng là lãng phí.
Trước mặt nàng lập tức xuất hiện một cái bàn quay siêu lớn, trên mặt bàn quay dày đặc những ô quay thưởng, khoảng chừng đến cả ngàn cái.
【Thân thân, ngài xem các ô của chúng ta đều rất công bằng, nên ngài không cần lo chúng ta sẽ cố ý làm khó dễ ngài, nếu như ngài đã quyết định bắt đầu, chỉ cần chuyển động cái tay cầm ở giữa bàn quay là được】 Bạch Trà làm theo.
Bàn quay rất nhanh quay với tốc độ cao.
Sau đó khi Bạch Trà lùi lại, bàn quay dần dần giảm tốc, cho đến càng lúc càng chậm.
Bạch Trà trơ mắt nhìn, kim đồng hồ kia chạy từ đạo cụ S cấp đến đạo cụ A cấp, rồi lại lùi về đạo cụ S cấp, sau đó lại lùi một phát, dừng ở đạo cụ F cấp 【Một con cá khô 82 năm】 Nàng im lặng nhìn bàn quay biến mất, sau đó chỉ còn lại một con cá khô bốc mùi thối, toàn bộ giao diện kết toán cũng không còn sạch sẽ nữa.
Cá khô rất cứng, rơi xuống đất phát ra âm thanh thanh thúy.
Thực sự rất hôi thối.
Bạch Trà nhịn không được nín thở, nếu còn ngửi thêm hai lần, có lẽ nàng sẽ nôn mất.
Pixel mặt quỷ lập tức biến thành bộ dạng cười lớn, bay qua bay lại trong cả giao diện kết toán.
Cái ý vị hả hê thật quá rõ ràng.
【Chúc mừng ngài rút được đạo cụ F cấp, một con cá khô 82 năm, tác dụng của nó chính là rất hôi thối, cực kỳ thối, đương nhiên, nếu như ngài muốn cầm nó làm vũ khí cũng không phải là không được, tin rằng ít có người có thể lại gần ngài, cũng là một loại vũ khí phòng thân không tồi đâu】 Lúc này giới thiệu lại trở nên rất chi tiết.
Bạch Trà mặt không biểu tình ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay nhấc con cá khô kia cho vào ba lô.
Dù nói thế nào, đây cũng là đồ rút được.
Giống như trò chơi nói, chỉ cần nàng không chê, con cá khô này cũng không phải là không có tác dụng.
【Thân thân còn có vấn đề gì không?】 Pixel mặt quỷ xáp lại.
"Ngươi giải thích cặn kẽ cho ta một chút tác dụng của hai cái đạo cụ kia đi." Bạch Trà lạnh lùng nói.
【Được, thân thân, đang đưa ngài đến sảnh trò chơi】 Bạch Trà: "..."
Đồ chó game.
Lần này nàng không ở lại sảnh trò chơi, mà trực tiếp thoát game.
Khi tiến vào game là ở công ty, cũng không biết trở lại hiện thực thì sẽ ra sao.
Lúc về lại hiện thực, nàng cảm thấy có người đang lay nàng.
"Tiểu Bạch?"
Là giọng của tổ trưởng Tiểu Ngô.
Bạch Trà ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo một tia mờ mịt, đồng thời nhanh chóng đánh giá xung quanh, tốt rồi, vẫn là ở công ty, xem ra hẳn là chưa qua bao lâu.
"Sao cậu lại ngủ? Mệt quá à? Đi làm đi, lát nữa quản lý đến rồi, đừng ngủ nữa."
Bạch Trà gật đầu, lộ ra một nụ cười có chút ngại ngùng, rồi liếc nhìn thời gian trên máy tính.
Chỉ mới qua khoảng hai mươi phút.
Nàng như có điều suy nghĩ.
Nàng ở trong trò chơi gần hai ngày, bên ngoài chỉ là hai mươi phút.
Xem như vậy thì không có gì.
Nhưng thật sự nói, lần này vào game ban ngày vẫn rất ảnh hưởng đến hiện thực.
Nếu nói lần sau thời gian vào game tương đối dài, chẳng phải nàng sẽ phải gục mặt lên bàn ngủ rất lâu?
Người bên cạnh gọi nàng không dậy, vậy chẳng phải sẽ đưa nàng đến bệnh viện?
Nàng mới đi làm được bao lâu, mới một tí đã gặp chuyện.
Cho dù Thẩm Khinh Trần biết nàng có tình huống gì thì sao?
Công ty nhất định sẽ chỉ trích.
Nếu những người khác sau lưng xa lánh nàng thì sao, Thẩm Khinh Trần có thể làm gì?
Trò chơi như đang buộc người từng bước rời xa thực tại.
Tiến vào một vòng tròn giao thiệp mới? Không sao cả, cứ làm cho người chơi không cách nào dung nhập vào tập thể là được.
Bạch Trà bắt đầu làm việc.
Công việc không nghi ngờ là nhàm chán.
Nàng vốn cũng không thích giao tiếp cho lắm.
Loại trạng thái này cũng sẽ khiến nàng sinh ra một loại ảo giác.
Nàng vào bản quá thường xuyên, nhiều đến nỗi ở trong phó bản đã qua rất nhiều ngày, ra ngoài mới phát hiện thời gian vẫn dừng lại ở cái ngày vào bản kia, nàng sẽ nảy sinh cảm giác bị cắt đứt khỏi thực tại.
Nàng chán ghét trò chơi, chỉ là chán ghét bị xoay vòng và bị khống chế.
Nàng là một người có ý muốn kiểm soát rất mạnh, ít nhất nhân sinh của mình phải do mình kiểm soát.
Nhưng cảm giác toàn bộ vận mệnh bị trò chơi chi phối thật sự quá tệ.
Về những gì trải qua trong các phó bản game, kỳ thực nàng lại không ghét.
Những sinh hoạt đặc biệt kích thích này khiến trong cuộc đời tẻ nhạt của nàng, kỳ thực lại có rất nhiều thứ đáng để mong chờ.
Tan tầm, Bạch Trà theo thường lệ tưới nước cho chậu hoa vinh quang buổi sáng kia.
Vinh quang buổi sáng vẫn không nảy mầm.
Dù sao thì cái hạt giống đó cũng không biết là từ khi nào.
Bạch Trà ngồi xổm trước chậu hoa, nhìn bùn đất bên trong chậu.
Nhắc mới nhớ vinh quang buổi sáng thuộc họ bìm bìm, hoa loa kèn cũng thuộc họ bìm bìm.
Hạt giống này không biết có liên quan gì đến cha nàng, hay là mẹ nàng?
Mà cái đó lại có quan hệ gì với nàng?
Nếu hai người bọn họ đều là người chơi, vậy thì việc mẹ nàng mất tích lúc trước cũng là lạc vào trong phó bản sao?
Nhưng còn chuyện cha nàng gặp tai nạn xe cộ thì lại tính sao đây?
Bạch Trà nghĩ ngợi, lôi Tiêu Hiểu và Văn Tinh vào một nhóm chat.
Bạch Đào trà ô long: Hai vị tỷ tỷ, cho ta hỏi một chút, người chơi nếu chết ở hiện thực thì sẽ ra sao?
Văn Tinh: ...
Kỳ thực, khi thêm bạn bè trong game thì nàng đã biết Bạch Trà từ đầu đến cuối đều đang lừa nàng, cả tên của nàng cũng là lừa người.
Nhưng bởi vì ngay từ đầu đã chú ý tới nên cũng không để ý lắm.
Hiện tại thình lình bị kéo vào một nhóm, một người kia rõ ràng cũng là người chơi, nàng liền nhíu mày.
Bạch Đào trà ô long: @Văn Tinh, tỷ tỷ làm sao vậy? Có phải là câu hỏi của ta ngu quá không?
Văn Tinh: ...
Văn Tinh: Người chơi chết ở hiện thực thì là chết thôi.
Bạch Trà như có điều suy nghĩ.
Tiêu Hiểu: Nhưng ta nghe nói người chơi chết ở hiện thực sẽ bị trò chơi thu vào phó bản làm npc.
Văn Tinh: Cũng có cách nói đó, nhưng ta chưa từng thấy.
Tiêu Hiểu: @Bạch Đào trà ô long, dù sao chết không có nghĩa là giải thoát đâu, cậu đừng làm chuyện dại dột đấy.
Văn Tinh: Xì, nàng làm cái quỷ gì ngốc, tinh tướng đâu!
Bạch Đào trà ô long: Hi hi, cảm ơn tỷ tinh tinh khen! Tiện thể giới thiệu hai vị tỷ tỷ cho nhau cái, @Văn Tinh, đây là đại tỷ tỷ ngạo kiều nhưng lòng tốt bụng, @Tiêu Hiểu, vị này cũng là đại tỷ tỷ ngạo kiều lại có tâm địa tốt bụng, hai người nhất định có chung tiếng nói!
Văn Tinh và Tiêu Hiểu: ...
Xin lỗi, không có!
Hơn nữa sao cậu lại thích tụ tập bọn ngạo kiều thế?
Bạch Đào trà ô long: Còn một câu hỏi nữa, người chơi nữ nếu có thai thì có vào game được không?
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận