Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 64: Năm đó vụ án (length: 8747)

Cô cảnh sát nhỏ của cục cảnh sát vẫn luôn an ủi Bạch Trà đang khóc không ra hơi.
Bạch Trà tay cầm cốc nước nóng mà đối phương đưa cho, kể lại một lần nữa sự tình đã xảy ra hôm nay.
Nghe xong chuyện tối hôm qua nàng cũng đã báo cảnh sát, cô cảnh sát nhỏ liền giúp nàng liên lạc với cảnh sát đã tiếp nhận vụ việc hôm qua.
Rất nhanh, nữ cảnh sát hôm qua đã đến.
Biết nàng lại gặp chuyện, có chút kinh ngạc.
"Vốn dĩ cũng tính đi tìm cô, hôm nay gọi điện thoại cho cô, đang gọi thì đột nhiên đầu dây bên kia lại tắt."
Bạch Trà mím môi.
Nàng đột nhiên có chút suy sụp nắm lấy tay nữ cảnh sát.
"Tôi nghi ngờ, bọn chúng căn bản không phải người."
Nữ cảnh sát nghe vậy, đương nhiên là không tin.
"Cô đừng sợ, chúng tôi đã cho người đi điều tra camera rồi, camera ở khu chung cư của cô chúng tôi cũng xem, nhưng rất đáng tiếc là khu chung cư của các cô quá cũ, camera về cơ bản đều hỏng hết rồi."
"Chúng tôi đã cho người nhà đưa hàng xóm kia của cô về rồi, người nhà anh ta cũng đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, cái tên Trần Nham kia đích thực là có vấn đề về tinh thần, bệnh viện tâm thần cũng đã mở giấy chứng nhận nhiều năm rồi."
"Về phần cái người mặc áo mưa, còn cả cái người hôm nay cô không nhìn rõ, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra."
Trong đáy mắt Bạch Trà hiện lên một tia tuyệt vọng, nàng còn muốn nói gì đó, nhưng lại vì chính mình biết rõ suy đoán của mình quá hoang đường, sẽ không ai tin, cho nên cuối cùng cúi đầu, vẻ mặt hoảng hốt.
Nữ cảnh sát thấy vậy, lại vỗ vỗ vai nàng.
"Đừng nghĩ lung tung, đừng tự mình dọa mình, hơn nữa người so với quỷ đáng sợ hơn nhiều."
Bạch Trà miễn cưỡng giật giật khóe miệng, rốt cuộc cũng không thể nở nổi một nụ cười.
Chỉ bất quá nàng đột nhiên tâm niệm vừa động, ngẩng đầu nhìn nữ cảnh sát.
"Chuyện cái cao ốc hôm nay cô nói trong điện thoại, lúc đó tôi không nghe rõ, cô có thể nói lại với tôi một lần nữa không?"
Nữ cảnh sát gật đầu.
"Chúng tôi đã cho người đến cao ốc đó điều tra một chút, chủ nhân số điện thoại đó đã qua đời một năm trước rồi, cái số đó là số không chủ, chủ nhân đích xác họ Tề, tên là Tề Liên Nhạc."
Bạch Trà nhíu mày.
Trong danh sách của Cố Bách Tuyết nàng không thấy cái tên này, thậm chí họ Tề cũng chỉ có một người, lúc đó nàng đã nhìn thử thì là một người bạn học khá bình thường, không có nói chuyện phiếm gì.
Ngoài Wechat, bên QQ nàng cũng lướt qua, Cố Bách Tuyết nhiều năm nay đều không dùng QQ mấy, hầu như không đăng nhập, cũng không thấy tin tức gì.
"Lúc đó tôi muốn nói với cô là về chuyện này, cái người Tề Liên Nhạc này đã qua đời một năm trước rồi, chết trong tòa cao ốc kia."
Sự tình này nếu nói ra thì thuộc về một vụ án khác đến giờ vẫn chưa giải quyết được, tuy bên ngoài nói là đã khép lại.
Một năm trước, ngày 12 tháng 12 đã xảy ra một vụ án mạng.
Nhân vật chính của vụ án là một nữ sinh, một nữ sinh làm việc trong tòa cao ốc kia, trùng hợp thay, cô ta làm trong ngành thương mại điện tử này.
Bản thân cô ta cũng sống một mình, sau đó bị theo dõi.
Sau khi cô nữ sinh phát hiện mình bị theo dõi, ý định là định ngày thứ hai sẽ đi báo cảnh sát, vì cô ta cho rằng trốn trong phòng mình sẽ an toàn.
Đêm hôm đó quả thực cũng không có chuyện gì xảy ra.
Lúc đó cô ta muốn xin nghỉ, nhưng công ty lại có hoạt động, hôm đó không thể xin phép nghỉ.
Cô ta đành quyết định đến công ty trước, chờ buổi trưa sẽ đi cục cảnh sát báo án, nói rõ tình huống, dù sao cô ta cũng chỉ cảm giác được, không có chứng cứ chứng minh mình bị theo dõi.
Nhưng ngay lúc cô ta đến cao ốc, người liền mất tích.
Sau đó là công ty báo cảnh sát, vì nhân viên không có mặt ở vị trí, ông chủ rất tức giận lại không liên lạc được, dứt khoát báo cảnh sát trực tiếp.
Cảnh sát sau khi điều tra phát hiện nữ sinh kia đã vào cao ốc, nhưng người không thấy, sau đó ở bãi đậu xe ngầm của cao ốc đã phát hiện thi thể của nữ sinh đó.
Cô ta bị sát hại rất tàn nhẫn, cánh tay đều rớt ra.
Chuyện này lập tức gây ra sự coi trọng lớn.
Việc nữ sinh gặp chuyện trước khi chết là thông qua hỏi thăm bạn tốt của cô ta mới biết được.
Lúc đó nữ sinh đó cũng tiết lộ, cô ta nghi ngờ người theo dõi mình là đồng nghiệp cùng công ty tên Tề Liên Nhạc, nhưng Tề Liên Nhạc ngày hôm đó cũng mất tích.
Đến khi cảnh sát tìm thấy Tề Liên Nhạc, là tìm thấy xác hắn trong nhà vệ sinh nhà hắn.
Tựa như không cẩn thận giẫm phải nước đọng trên mặt đất bị trượt chân, đầu cắm vào bậc thang phía sau, mất mạng tại chỗ.
Nhưng mà, phía Tề Liên Nhạc không tìm thấy công cụ gây án, không cách nào hoàn toàn phán định hắn giết nữ sinh kia, nhưng tất cả những chứng cứ có được đều chỉ hướng đến hắn.
"Cho nên không loại trừ khả năng có người dùng điện thoại của hắn làm trò, cố ý hù dọa cô."
Bạch Trà trông càng thêm lo sợ bất an, nữ cảnh sát cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục an ủi nàng.
"Cô cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ còn tiếp tục theo vụ án này, như vậy đi, tôi sẽ cho cô số liên lạc của tôi, cô có thể cài đặt thành số khẩn cấp, người nhà cô có thể đến đây ngay bây giờ không? Cô ở một mình quá không an toàn, để người nhà đến ở cùng cô một thời gian đi, sau đó cô tìm cách đổi chỗ ở đi, đừng có ở chỗ kia nữa, khu chung cư kia quá cũ rồi, rất nhiều công trình đều cũ kỹ cả rồi."
Bạch Trà cúi đầu mở điện thoại, lướt đến số đã ghi chú là ba ba.
Lịch sử cuộc trò chuyện chỉ có vài mẩu, kéo dài cả bốn năm trời.
2018/09/10 Ba ba: Con có phải muốn thực tập không? Tiền tiêu đủ không?
gbx: Không cần ông quan tâm.
2019/01/15 Ba ba: Sắp đến tết rồi, năm nay con về không?
gbx: Không về.
Ba ba: Thế tiền tiêu đủ không? Ba chuyển cho con một ít nhé.
gbx: Bây giờ mới biết đưa tiền, trước kia làm gì? Lúc mẹ tôi bệnh chết thì ông đang làm gì?
gbx: Tôi không cần tiền của ông!
2019/10/01 Ba ba: Lễ quốc khánh các con được nghỉ mà, con về nhà không? Tiền tiêu đủ không?
gbx: Ông có phiền không vậy?
2020/01/31 Ba ba: Ba xem được vòng bạn bè của con, sao con lại thiếu nhiều tiền thế, con cho ba số tài khoản đi.
gbx: Lãnh lương xong là trả hết thôi, tôi cũng không có thiếu bao nhiêu tiền.
Ba ba: Ba biết con hận ba, trách ba mấy năm nay không về nhà còn bỏ lỡ chuyện chữa bệnh của mẹ con, ba cũng không muốn giải thích, nhưng ba thật sự không có ý muốn ở ngoài lâu như vậy mà không về nhà.
Ba ba: Ba chuyển tiền cho con, con không thể thiếu nhiều tiền thế, tuyệt đối không được vay mượn nhé.
Ba ba: [ chuyển khoản 2000] Ba ba: [ chuyển khoản 2000] gbx: Ông thật là phiền! Tôi đã nói không cần rồi!
gbx: Đừng có chuyển nữa, tôi không nhận đâu, tôi đã thề rồi, không thèm tiêu một xu tiền nào của ông, ông tự mình cầm tiền đó mà ở ngoài đấy sống tiếp đi!
2021/12/11 Ba ba: Dạo này con có khỏe không? Năm nay trời đặc biệt lạnh, nhớ giữ ấm nhé.
Không.
Tất cả lịch sử trò chuyện chỉ có vậy.
Qua lịch sử trò chuyện cũng không khó thấy được, quan hệ giữa Cố Bách Tuyết và gia đình không tốt, thậm chí có lẽ là rất tệ.
Có lẽ là vì một lý do nào đó mà ba của Cố Bách Tuyết, rất nhiều năm ở ngoài không về nhà, dẫn đến mẹ của Cố Bách Tuyết bệnh nặng đến chết cũng không gặp được.
Cố Bách Tuyết cũng rất ít khi kể về gia đình của mình, chỉ có trong những tình huống hiếm hoi mới có trong vòng bạn bè hai ba dòng tương ứng với thời gian cha cô liên lạc với cô.
Trong đó một cái là ngày 31 tháng 1 năm ngoái.
gbx: Phiền chết, ai đó đến bây giờ vẫn liên lạc, tôi thật không biết lấy đâu ra cái mặt dày vậy, năm đó vừa đi là đi luôn ngần ấy năm trời, không có tin tức gì, im ắng.
Thiết lập bạn bè không thể xem, người không thể xem kia tự nhiên chính là ba cô ta.
Bạn bè của cô ta bình luận về dòng bạn bè này, đều chỉ coi cô là do chuyện tình cảm, còn hỏi cô khi nào thì dẫn bạn trai về ra mắt.
Cô ta không hề trả lời lại.
Sống một mình, quan hệ với gia đình không tốt, lại còn nợ nần.
Thật rất dễ dàng bị nhắm tới.
Bạch Trà nhìn chằm chằm vào giao diện cuộc trò chuyện xoắn xuýt rất lâu, tắt điện thoại, lắc đầu.
"Người nhà của tôi đều đã mất hết rồi, không sao. . . Tôi về lấy dao phòng thân."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận