Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 630: 【 tìm đến hung phạm 】 kia loại tình huống (length: 7916)

Một hơi lên đến tầng cao nhất, đối với Bạch Trà thể lực cũng là một khảo nghiệm.
Đã rất lâu không cảm nhận được ngực đau.
Cũng không thể nói là rất lâu, thật ra cũng chỉ mới mấy tháng nay thôi.
Bạch Trà hít sâu một hơi, trước hết để cho bản thân bình tĩnh lại, sau đó mới đi về phía sân thượng.
Sân thượng bị khóa, cửa là cửa lan can dùng xiềng xích buộc lại, xiềng xích bây giờ đã rơi trên mặt đất.
Khóa cắm chìa khóa, trên chìa khóa còn có máu.
Thật ra trên đường đi lên, Bạch Trà đã nhìn thấy dấu chân máu.
Đẩy cửa sân thượng ra, Bạch Trà chống dù lên.
Trên sân thượng gió rất lớn, dù cũng chẳng có tác dụng gì, mưa vẫn tạt đầy người.
Nàng nhìn quanh một vòng sân thượng trống rỗng.
Nơi mép sân thượng, chính là chỗ Từ Sanh Sanh ngã xuống, vẫn còn một chút dấu vết máu sót lại, đã gần bị nước mưa rửa trôi.
Bạch Trà đi qua nhìn xuống phía dưới một cái, dấu vết máu bên dưới cũng đã gần như không còn.
Nhưng vẫn không thấy xác chết.
Bạch Trà nắm con dao trang trí, có cảm giác khó tả.
Hàng loạt sự việc xảy ra liên tiếp, như chiếu phim vậy, như là mấy bộ phim kinh dị trinh thám hạng bét.
Đương nhiên, đây vốn dĩ cũng là một phó bản game.
Trong lòng Bạch Trà thậm chí sinh ra một ý nghĩ hoang đường, nếu như đây là loại game luân hồi giống như con tàu kinh dị, nói không chừng hung thủ là chính nàng thì sao?
Dù sao thật ra nghĩ một chút, câu nói của bảo vệ ở cổng cũng rất kỳ quái.
Nói không chừng nàng không phải là lần đầu tiên đi vào nhỉ?
Vậy đến lúc đó làm sao đây?
Giết chính mình sao?
Vậy cái "chính mình" này là chỉ cái thứ hai Bạch Trà sẽ thực sự tồn tại hay là chính là bản thân mình?
Gạt bỏ ý nghĩ này, Bạch Trà bỗng cảm giác được có ánh mắt chăm chú nhìn mình.
Nàng nhìn về phía bên ngoài màn mưa, dưới lầu không biết từ khi nào đã có một người đứng đó.
Người đó mặc một chiếc áo mưa màu xanh đen, cũng đang ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng vì trời mưa nên không nhìn rõ đối phương trông như thế nào.
Thật buồn cười, tư thế này chẳng lẽ không làm nước mưa tạt vào mắt vào miệng sao?
Trong lòng Bạch Trà vừa nghĩ vậy thì đối phương bỗng giơ tay lên, làm động tác cắt cổ.
Sau đó, người đó quay người đi về phía rừng cây phía sau trường.
Đây là đang dẫn Bạch Trà đi qua, mà Bạch Trà cũng không thể không đi qua.
Đứng trên sân thượng có thể thấy toàn bộ trường học bị bao phủ bởi màn sương trắng, giờ phút này vẫn chưa biết có đi ra được hay không.
Điện thoại cũng không có tín hiệu gì, lúc xuống lầu nàng còn tiện thể thử gọi báo cảnh sát, nhưng cũng không gọi được, đúng là kiểu phó bản kinh dị.
Rừng cây phía sau trường họ cũng không lớn, chỉ có mấy hàng cây như vậy, chủ yếu là để ngăn cách với bên ngoài, vì bên ngoài kia là con đường sầm uất.
Bên ngoài rừng cây còn có một lớp tường rào, trên tường rào còn có một lớp lưới bảo vệ, chủ yếu là vì trước đây từng có một vài học sinh leo tường chạy ra ngoài.
Có thể nhìn thấy toàn bộ khu rừng chỉ bằng một cái liếc mắt, cho dù trời đang mưa lớn.
Không thấy người kia đâu.
Bỗng nhiên, sau lưng có tiếng động, Bạch Trà theo phản xạ giơ dù chắn sau lưng, rồi xoay người lại, cầm dù đẩy mạnh về phía trước.
Một nữ sinh ngồi sụp xuống đất, nàng mặc đồng phục, ánh mắt nhìn Bạch Trà mang theo oán hận.
Bạch Trà nhìn thấy trong tay nàng ta cầm cục gạch, liền nhíu mày lại.
"Ngươi là ai? Vì sao muốn giết ta?"
Nữ sinh kia không trả lời nàng, mà là đứng dậy nhanh chóng bỏ chạy.
Bạch Trà không đuổi kịp, cũng không đuổi.
Nàng lại nhìn xung quanh rừng cây một vòng, không thấy người thứ ba nào khác.
Toàn bộ phó bản đều mang một cảm giác quái dị vi diệu.
Bạch Trà một lần nữa đi về phía phòng y tế.
Còn chưa đến gần đã thấy một đám người đang khiêng xác bác sĩ ra từ phía bên trong phòng y tế.
Là một số giáo viên của trường và học sinh.
Bạch Trà dừng chân, định quan sát một lúc từ xa, không ngờ rằng, người bên kia có người thấy nàng, rồi tất cả mọi người đều nhìn sang.
Ánh mắt bọn họ quái dị, như đang nhìn một loại quái vật nào đó.
Hoặc là đang nhìn sau lưng nàng?
Tim Bạch Trà đập loạn, định lại dùng dù che mưa che phía sau như vừa nãy, nhưng đã không kịp.
Một con dao xuyên qua dù che mưa, trực tiếp đâm vào sau tim nàng.
Mắt Bạch Trà tối sầm, cố gắng xoay người nhìn lại, chỉ thấy bóng người mặc áo mưa màu xanh đen.
Ngay sau đó, nàng lại một lần nữa đứng trước cổng trường.
Bảo vệ đi ra từ phòng bảo vệ, khi thấy nàng liền nói: "Hả? Cô vừa không phải vừa đến rồi sao?"
Bạch Trà im lặng nhìn hắn một lúc, đột nhiên cười.
"Phải, nhớ ra còn có chút việc chưa nói."
Bảo vệ ậm ừ, gãi đầu: "Vậy là cô lần thứ mấy rồi? Sao cứ luôn có việc chưa nói vậy, thôi, cô vào đi?"
Bạch Trà đi vào, liếc mắt thấy bên trong phòng bảo vệ có treo một chiếc áo mưa màu xanh đen.
Dừng lại một chút, nàng nói: "Chiếc áo mưa kia là của chú sao?"
"Không phải cô vừa mới hỏi rồi sao? Đúng rồi."
Ánh mắt của bảo vệ nhìn nàng càng trở nên cổ quái, nhưng vẫn không ngăn cản.
Bạch Trà lại một lần nữa cười, đi vào trong trường.
Nàng nhìn về phía dãy nhà học, lại nhìn về phía phòng y tế.
Rốt cuộc thì phó bản này là diễn theo những gì nàng nghĩ hay là thật sự là một vòng tuần hoàn như nàng đoán?
Nếu như là cái đầu tiên thì đây đại khái chỉ là một loại ảo ảnh, nàng cần phải tìm ra mấu chốt, phá vỡ ảo ảnh này.
Nếu là cái sau, thì nàng không phải là lần đầu tiên đi vào, nhưng NPC lại cũng nhớ nàng đã đến nhiều lần.
Vậy thì chẳng trách những người đó lại nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái như vậy sao?
Nguyên nhân gì mà nữ sinh kia muốn giết nàng?
Là vì cái gì đó nàng đã làm ở một vòng tuần hoàn nào đó, nhưng lại không có ký ức?
Còn người đàn ông mặc áo mưa đâu?
Là bảo vệ sao?
Vì sao xác của Từ Sanh Sanh lại đột nhiên biến mất?
Dù là loại tình huống nào thì, giả sử hung thủ là chính mình ở một lần luân hồi nào đó?
Vậy thì tại sao nàng lại giết em gái mình?
Bạch Trà đứng dưới mưa suy nghĩ rất lâu, đột nhiên quay người trở lại phòng bảo vệ, gõ cửa sổ.
"Chú có thể cho cháu mượn áo mưa không? Cháu nhớ em gái cháu không mang dù, một cái dù có lẽ không đủ che cho hai người, lát nữa cháu bắt xe thì sẽ trả lại áo mưa cho chú, chủ yếu là từ nhà học ra có một đoạn đường muốn đi, em gái cháu học lớp 12 rồi, cháu sợ nó bị ốm."
Ánh mắt của bảo vệ càng lúc càng quái dị.
"Cô..."
Ông ta muốn nói lại thôi, nhưng vẫn đưa áo mưa ra.
"Cô bé, cô có phải là học lớp 12 không vậy? Có phải áp lực học hành quá lớn không?"
Bạch Trà nhíu mày.
"Sao vậy? Trước kia tôi đã từng nói câu này sao?"
Bảo vệ xấu hổ cười một tiếng.
"Ách...rốt cuộc thì cô..."
Bạch Trà nhìn điện thoại một chút, thời gian đúng là đang trôi đi.
"Chú không thấy kỳ quái sao?" Bạch Trà trực tiếp nói thẳng, "Trong trí nhớ của tôi, đây mới chỉ là lần thứ hai tôi nhìn thấy chú, những lời này tôi nói mỗi lần đều là lần đầu tiên, tại sao lại như thế này?"
Bảo vệ há hốc mồm, thật sự không biết nên nói gì.
Vì quả thực rất kỳ quái.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận