Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 251: 【 ta mụ mụ 】 buông xuống tiếp nhận (length: 8628)

Phó bản xung quanh cảnh tượng, từng điểm từng điểm sụp đổ.
Thay thế, là một mảnh thế giới tinh hồng.
Tựa như là có sinh mệnh tồn tại, phảng phất đặt mình vào tại cái nào đó tồn tại thân thể bên trong.
A, nói không chừng thật tại Hàn mụ mụ thân thể bên trong.
Tay bên trên thái tuế rục rịch muốn động.
Nó phát ra tín hiệu khát vọng.
Bạch Trà không để ý đến nó, thứ đồ chơi này tại không có đủ tự tin phía trước, không cần thiết tình huống, tạm thời còn không tính toán làm nó trưởng thành.
Nàng nhìn ra được Hàn Hồng Mai biến hóa, nàng đang phát điên.
Nói thật, kích thích Hàn Hồng Mai, không ngoài hai loại hậu quả.
Một loại là thành công, làm nàng nhận thức ra, chính mình kiên trì những chấp niệm đó là vô nghĩa, còn không bằng trân trọng hiện tại, cùng nữ nhi làm lần cuối ly biệt.
Một loại khác là thất bại sau, thì Hàn Hồng Mai nhất định sẽ phát điên muốn giết người.
Nhưng nếu muốn theo đuổi kích thích, thì phải quán triệt đến cùng.
"Ngươi đang tức giận sao?"
Bạch Trà nhìn Hàn Hồng Mai trên người khí tức càng lúc càng cường đại.
"Là đang tức giận chính ngươi sao? Tức giận chính ngươi không bản lĩnh, không cấp được nữ nhi mong muốn, nhưng đó có thật sự là điều nữ nhi ngươi muốn sao? Ngươi sao không cúi đầu xem thử?"
Hàn Hồng Mai lập tức khóa chặt Bạch Trà.
Bạch Trà sử dụng lời nói dối chi hoa.
"Mụ mụ, ta là Huỳnh Huỳnh."
Nàng trong một giây đổi thành hai mắt đẫm lệ, dáng vẻ đáng thương.
[Lời nói dối đã có hiệu lực, thời gian hiệu lực: 30 giây] Hàn Hồng Mai trong mắt lập tức thêm hoảng hốt.
"Mụ mụ, lúc con đi học thầy giáo từng nói với chúng con một câu, người sống phải vì mình, là chuyện đương nhiên, người không vì mình, trời tru đất diệt, người biết ý nghĩa là gì không?"
"Người sống nên là chính mình, làm chính mình, đó là chuyện đương nhiên, không ai có thể ngăn cản."
"Nếu như không thể là chính mình, từ bỏ chính mình, thì nhất định tiêu vong, bởi vì ngay cả ngươi còn không muốn chính mình."
"Tựa như, con vì mẹ cũng từ bỏ chính mình, vì vậy mà con sẽ chết mất."
30 giây kết thúc.
Bạch Trà lập tức đổi sắc mặt ghê tởm.
"Hàn Hồng Mai, ngươi luôn hỏi nữ nhi ngươi có oán hận ngươi không, ngươi muốn nghe được đáp án gì đây? Nữ nhi ngươi nói không oán, trong lòng ngươi không dễ chịu, cảm thấy chính mình căn bản không làm được, con gái nói oán, ngươi sẽ thấy nó bất hiếu."
Biểu tình Hàn Hồng Mai lại trở nên dữ tợn.
Mảnh thế giới tinh hồng này cũng đang nhúc nhích.
Đây giống như là trái tim?
"Mụ mụ, con là Huỳnh Huỳnh."
Lại là ba mươi giây lời nói dối.
Nàng lại lần nữa dịu dàng chăm chú nhìn Hàn Hồng Mai, khiến Hàn Hồng Mai đang định ra tay lại dừng lại động tác.
"Mụ mụ, bất kể đối với con mẹ là như thế nào, trong mắt con mẹ mãi mãi là mụ mụ của con, con chưa từng nghĩ muốn mẹ phải trở thành thế này thế khác, con chỉ mong mẹ có thể trân trọng bản thân một chút."
"Con là bảo bối mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng mẹ cũng là trân bảo trong lòng bàn tay của con, con không nỡ thấy trân bảo yêu thích của mình, luôn gặp phải tổn thương nha."
Hàn Hồng Mai đau khổ nhắm mắt.
Ba mươi giây kết thúc.
Nhưng Bạch Trà vẫn duy trì thái độ Hàn Huỳnh Huỳnh.
"Mụ mụ, cúi đầu nhìn con một cái đi."
"Đừng giãy dụa đau khổ như vậy nữa, con biết, khi mẹ truyền sức mạnh cho con, những đau đớn đó, nhất định là mẹ luôn phải gánh chịu."
"Con thực sự đau lắm, tim rất đau."
Hàn Hồng Mai giằng co đứng ở đó, hai tay nàng từ đầu đến cuối vẫn phủng cái hộp không buông lỏng.
Nhưng nàng không chịu cúi đầu xuống.
Bạch Trà trầm ngâm một lát, dùng lời nói dối thứ ba.
"Hàn Hồng Mai, ngươi xem, cúc sồ trong hộp đang động đậy."
[Lời nói dối đã có hiệu lực, thời gian hiệu lực: 3 giây] Hàn Hồng Mai cuối cùng cũng cúi đầu.
Trên người cúc sồ trong hộp, có vài giọt huyết lệ màu đỏ.
Đó là của nàng rơi xuống lúc trước.
Giờ khắc này, cúc sồ hơi khẽ lay động.
Nó xòe cành lá.
"Mụ mụ..."
Hàn Hồng Mai rốt cuộc không thể nào chống đỡ, thân thể khổng lồ quỳ rạp xuống đất.
Bạch Trà bên cạnh sửng sốt.
Cái này không phải là do nàng làm.
Nàng cũng nghe thấy thanh âm của Hàn Huỳnh Huỳnh.
Đóa cúc sồ đó, cũng không dừng lại sau ba giây, mà là từ trong hộp nhẹ nhàng bay lên.
Sau đó rơi xuống mặt đất.
Hàn Hồng Mai bản năng muốn ngăn cản lại, nhưng nàng hiện giờ cả người lạnh lẽo cứng rắn, khi sắp chạm tới lại kiềm chế chính mình, sợ tổn thương đến rễ cây non yếu của cúc sồ.
Cúc sồ vẫn còn nguyên rễ.
Hàn Huỳnh Huỳnh mười bảy tuổi, cứ như vậy xuất hiện trước mặt Hàn Hồng Mai.
Nàng vẫn mặc đồng phục khi chết, tết một bím tóc đuôi ngựa thấp.
Trên mặt nàng không còn những vết máu, lộ ra khuôn mặt thanh tú.
Trong mảnh thế giới tinh hồng này, chỉ có mình nàng phát ra ánh sáng trắng yếu ớt.
"Mụ mụ, con về rồi."
Hàn Huỳnh Huỳnh tiến lên, ôm lấy quái vật mụ mụ của mình.
"Con và mụ mụ vĩnh viễn bên nhau, được không?"
Hàn Hồng Mai kích động ôm lấy nàng, mừng đến phát khóc.
"Huỳnh Huỳnh, con Huỳnh Huỳnh của ta! Mụ mụ rất nhớ con, mụ mụ thật sự rất nhớ con!"
"Con cũng rất nhớ mụ mụ."
Trong vòng tay Hàn Huỳnh Huỳnh, cơ thể Hàn Hồng Mai dần dần trở lại hình dáng bình thường.
Bạch Trà bên cạnh vẫn đang duy trì trạng thái Hàn Huỳnh Huỳnh lúc nhỏ.
Nàng như có điều suy nghĩ nhìn Hàn Huỳnh Huỳnh.
Hàn Huỳnh Huỳnh cũng lúc này quay đầu nhìn nàng.
"Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ đi đi."
Hàn Huỳnh Huỳnh nắm tay Hàn Hồng Mai bên cạnh.
"Con không muốn để mẹ đau khổ như vậy, nếu mẹ vĩnh viễn không muốn tỉnh lại, thì cũng không cần đánh thức mẹ."
Thế gian này không phải ai cũng có thể bị đánh thức.
Đạo lý cho dù họ đều hiểu, nhưng họ cam tâm tình nguyện chìm đắm trong thế giới của mình.
Đó là đau khổ, nhưng cũng là vùng an nhàn thoải mái.
Tỉnh lại, cũng giống như đau khổ.
Có người tỉnh lại có thể lột xác, nhưng cũng có người tỉnh lại liền sẽ chết.
Bởi vì tỉnh lại là một chuyện, tiếp nhận lại là một chuyện khác.
Bạch Trà thở dài một tiếng.
"Được thôi, dù sao ta vốn chỉ muốn hỏi một chút mụ mụ ngươi, nên đưa ngươi đến nơi nào, nếu đó cũng là lựa chọn của ngươi, ta tôn trọng các ngươi."
Nàng nhún vai.
"Nhưng làm sao ta thông quan đây? Xin hỏi Hàn Hồng Mai nữ sĩ, ta có phải đứa con mà ngươi hài lòng nhất không?"
Hàn Hồng Mai ngẩng đầu.
Nàng không nói gì.
Nàng đang do dự và giằng co.
"Mụ mụ, để tỷ tỷ rời đi đi." Hàn Huỳnh Huỳnh nhẹ nhàng kéo nàng.
Hàn Hồng Mai nhìn về phía Hàn Huỳnh Huỳnh.
Trên mặt con gái mang nụ cười, trông thật sạch sẽ tươi sáng, là ánh sáng duy nhất trong thế giới tối tăm, chỉ có máu đỏ này.
Tim nàng đau như cắt.
Bởi vì đây là trái tim của nàng.
Cúc sồ mọc trong trái tim nàng, lại không mang đến đau khổ, mà luôn truyền cho nàng sức mạnh ấm áp.
Nhưng thứ nàng có thể hồi đáp lại, chỉ có đau khổ.
Sức mạnh của Hàn Huỳnh Huỳnh là không nhiều.
Khi sức mạnh không nhiều đó sắp sửa tiêu tán, giống như Bạch Trà vậy, khi nàng cần tiếp tế sức mạnh, Hàn Hồng Mai có thể cho nàng, cũng chỉ có sức mạnh giống như đối với Bạch Trà.
Hình ảnh Bạch Trà đau khổ thổ huyết trong ngực nàng, làm sao nàng có thể quên được? Đó là bộ dạng con gái mình mà.
Hàn Hồng Mai nhấc tay, ôm Hàn Huỳnh Huỳnh vào ngực, kỳ thật lúc này Hàn Huỳnh Huỳnh đã cao lớn hơn nàng.
Nàng khẽ hôn lên trán con gái mình.
Hàn Huỳnh Huỳnh nhận ra được lòng mẹ, nước mắt cuối cùng vẫn không thể kiềm chế rơi xuống, nhưng cũng rất nhanh hóa thành những đốm sáng trắng bay lên.
Nàng đã triệt triệt để để là điểm linh hồn chi lực cuối cùng, nàng không có nước mắt.
"Giết ta đi, giết ta đi, ngươi sẽ thông quan, ngươi không phải con của ta, ta không thể nào chấp nhận ngươi."
Hàn Hồng Mai nhìn về phía Bạch Trà, trong mắt tràn đầy quyết tuyệt.
Nàng vẫn không thể nào buông bỏ và tiếp nhận, nhưng nàng có thể vì con gái mình buông bỏ và tiếp nhận.
- 3.13 vào nguyệt phiếu bảng trước hai mươi, thiếu nợ +1, tổng 4 + 10 + 8, đợi ta khỏe lại sẽ bắt đầu thêm chương (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận