Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 356: 【 du viên kinh mộng 】 thành đoàn vào bản (length: 8197)

Cúp điện thoại, Bạch Trà vẫn cảm thấy có chút không yên lòng.
"Ngươi cùng cô cô nói tới chỗ ta một chuyến, ta có đồ vật cho ngươi, sau đó ra đây tới chỗ ta, trước vào một chuyến trò chơi tổ đội."
Từ Sanh Sanh không nghe ra giọng Bạch Trà có gì không đúng, còn rất cao hứng lên tiếng.
Bạch Trà quay người liền vào trò chơi, mua thẻ tổ đội gửi cho Từ Sanh Sanh, đảm bảo Từ Sanh Sanh chỉ cần vừa vào là nhấp xác nhận được, sau đó mới đi ra ngoài.
Từ Sanh Sanh đến cũng nhanh, nhưng khi nàng tới tay vẫn xách bao lớn bao nhỏ, một túi quả xoài, còn có một quả dưa hấu nhỏ, rõ ràng là cô cô kia một bên cầm.
"Mẹ ta nhất định bắt ta mang đến." Từ Sanh Sanh vừa vào cửa đã mở miệng, "Nếu không phải ta chạy đến nhanh, bà ấy sẽ đưa nhiều hơn, bà ấy muốn đem gà và xương sườn trong tủ lạnh cũng đưa cho ngươi, nhưng ta đoán ngươi chắc là không muốn."
Bạch Trà thực sự không quá muốn.
Chủ yếu là những loại gà còn nguyên con hay xương sườn như vậy, nàng cũng không chặt được, nàng muốn ăn thì có thể ra chợ mua bảo người ta chặt sẵn.
"Trước cùng ta vào trò chơi đi, trái cây lát nữa ngươi về lại lấy về, ta cũng không ăn được."
"Ơ?" Từ Sanh Sanh nhìn mấy thứ trái cây kia, mặt nhăn nhó nói: "Hay là cầm đống đồ này mệt quá, ngươi cứ giữ lại đi!"
"Ta thực sự không ăn được, những đồ này đều là tính lạnh, ta còn chưa hết kỳ, không ăn được, chờ ăn được thì đã hỏng mất rồi."
"Thôi được..."
Nàng cùng Bạch Trà vào trò chơi.
Từ Sanh Sanh vừa nhấp đồng ý tổ đội, vừa nói: "Ta vừa xem trên diễn đàn, phó bản này hình như độ khó cũng không cao lắm, không khác cấp của ta là bao, ngươi không đi cùng ta cũng được."
Bạch Trà rũ mắt, nói: "Ừm, ta chỉ là cùng ngươi xem một chút, dù sao rảnh cũng là rảnh."
Phó bản này độ khó thật không cao sao?
Có phải hơi quá trùng hợp không.
Nàng vừa nhận được bức tranh kia, nhìn thấy dáng vẻ trong tranh, mộng cảnh của Từ Sanh Sanh ở đây lại giống y hệt trong tranh.
Hiện tại tâm trạng nàng quả thật không tốt lắm.
Vốn dĩ khoảng thời gian gần đây, nàng thật ra đối với trò chơi hay gì đó, cảm xúc đã không còn kích động như trước.
Dù biết rằng vận mệnh của mình vẫn cứ bị giam cầm, nhưng chỉnh thể dường như cũng đang phát triển theo hướng tốt lên, nàng đã tiếp xúc được rất nhiều manh mối, và cũng đang cố gắng phá tan sương mù.
Có lẽ khi tìm ra chân tướng, sẽ có thể tìm thấy cơ hội thay đổi vận mệnh của mình.
Nhưng sự việc hôm nay ngay lập tức khiến tâm trạng nàng lại rơi xuống vực sâu.
Vẫn là cái cảm giác bị số mệnh trêu đùa đáng chết này.
Tựa như trên người nàng bị vô số sợi tơ quấn lấy, những sợi tơ này rối rắm không theo trật tự trói buộc nàng, khó khăn lắm mới gỡ được một đầu sợi, kết quả lại phát hiện, điều này đối với chỉnh thể mà nói không hề có cải thiện, còn có vô số đầu sợi khác ở phía trước.
Tâm trạng nàng thực sự bực bội, chỉ là không biểu lộ ra trước mặt Từ Sanh Sanh.
"Được rồi, ngươi đợi chút, ta lấy cho ngươi cái này."
Bạch Trà kéo Từ Sanh Sanh ra khỏi trò chơi, rồi nhét cho nàng một túi đồ ăn vặt.
"Không nghĩ ra được lý do gì qua loa cho có, cái này hôm nay mới mua, ngươi cứ nói với cô là ta bị loét miệng không ăn được, nhanh hết hạn, để ngươi mang đi."
Từ Sanh Sanh nhìn gói to gói nhỏ kia, rơi vào trầm tư.
Tuy đường đi cũng không xa, nhưng xách nhiều đồ thế này, thật sự rất mệt.
"Tỷ à... Hay là không cần cầm gì cả, em xách trái cây về là được rồi, chắc mẹ em cũng sẽ không để ý chuyện này đâu, chắc bà ấy sẽ bị chuyện trái cây làm cho phân tâm trước thôi."
"Ừm, mang đi đi, ta quả thực khoang miệng loét thật ăn không được."
Từ Sanh Sanh: QAQ.
Nàng đành xách một đống đồ về nhà.
Quả nhiên, vừa vào cửa, cô cô đã thấy đồ đạc nàng mang ra ngoài rồi lại mang về.
"Con làm sao thế? Ta bảo con mang đồ cho chị con, sao con lại cầm về rồi?"
"Là chị con không muốn! Chị ấy nói chị ấy đến kỳ không ăn được đồ này, những thứ này lạnh quá, chờ đến lúc ăn được thì đã hỏng mất rồi."
Lý do này cô cô không thể phản bác.
Nhưng mà, bà ta nhìn Từ Sanh Sanh khó chịu, cũng chẳng vì lý do gì, có lẽ là vì con mụ ở nhà.
"Vậy con xách cả một túi đồ ăn vặt kia là sao? Chị con cho con, chị con bây giờ có thu nhập đâu, còn bắt chị ăn?"
Từ Sanh Sanh: "..."
"Chị con nói chị ấy khoang miệng bị loét ăn không được, mẹ không biết đấy thôi, chị ấy bị lở mồm hết rồi, nói chuyện còn không rõ, bảo đồ ăn vặt sắp hết hạn."
"Lại còn cãi là con có lý à! Mau đem đồ xuống! Đến đây dọn đồ giúp ta, lát nữa là ăn cơm rồi!"
Từ Sanh Sanh: "..."
Cái gì mà chỉ có mình cô có lý chứ, cô đều nói thật, mà toàn là Bạch Trà dạy cả!
Cứ như là cô cố tình gây sự vậy.
Cô lại không dám nói ra những lời này, bởi vì nói ra chắc chắn sẽ cãi nhau.
"Ngốc đứng đó làm gì thế? To lớn từng này rồi mà không có đầu óc hả? Bảo qua làm việc không nghe thấy à?"
"Con nghe rồi, con không phải đang bỏ đồ đây sao! Mà trái cây kia còn không bỏ tủ lạnh à!" Từ Sanh Sanh cuối cùng cũng không nhịn được, giọng nói cũng cao lên vài phần.
"Con còn dám cãi à? Cái tay kia của con sao mà chậm vậy hả? Có phải kiếm cớ lười biếng không? Bỏ vào tủ lạnh thì mất con bao nhiêu sức hả?!"
Từ Sanh Sanh hít sâu một hơi, đang định phản bác, bỗng nhiên cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.
Trong lòng nàng sinh ra một loại dự cảm không tốt, lẽ nào nàng phải vào phó bản, ngay trước mặt mẹ nàng sao?
Xong rồi.
Ngay giây tiếp theo, người nàng đã xuất hiện ở một căn phòng xa lạ.
【 Chào mừng đến với phó bản kinh dị cấp C1 « Du viên kinh mộng » 】 Âm thanh nhắc nhở vang bên tai.
C1?
Từ Sanh Sanh nhớ là mình còn chuyên môn liếc qua cấp phó bản trên diễn đàn, nếu nhớ không nhầm hẳn là E7 mới đúng.
Tại sao bỗng nhiên lại biến thành C1?
【 Số người tham gia phó bản này: 19 người 】 【 Hình thức thông quan phó bản này: Trải nghiệm hết ít nhất 5 hạng mục công viên trò chơi là có thể hoàn thành thông quan 】 【 Nhà ngươi nhận được thư mời khai trương công viên trò chơi mới, dựa vào thư mời này có thể mang theo trẻ nhỏ miễn phí đến công viên, theo nguyên tắc, một thư mời có thể cho một nhà ba người đi, thời gian khai trương là tối nay lúc 7:30, xin đừng bỏ lỡ nhé ~ 】 【 Ứng dụng quỷ bí, chúc bạn sống vui vẻ ~ 】 Trò chơi bắt đầu.
Từ Sanh Sanh trước quan sát một chút trong phòng.
Phòng hơi nhỏ, nàng đang định đi soi gương, chợt phát hiện cửa phòng trẻ con mở.
Một phiên bản Bạch Trà thu nhỏ, từ bên trong đi ra.
Từ Sanh Sanh: "!"
Đôi mắt nàng ngay lập tức trừng tròn xoe, nghiêm túc nhìn Bạch Trà có kích thước khoảng năm tuổi, khóe miệng lập tức không kìm được cong lên, một loại tình mẫu tử không rõ ngay lập tức tràn ngập toàn thân.
"Oa!" Nàng kích động tiến lên, ngồi xổm xuống nhìn Bạch Trà.
"Tỷ, tỷ nhỏ lại đáng yêu quá đi!"
Nói rồi nàng muốn đưa tay ra sờ mặt Bạch Trà.
Bạch Trà một tay gạt tay nàng ra, mặt không cảm xúc nhìn nàng.
"Nói nhảm nhiều vậy, trước tìm thư mời đi, tiện thể xác định thân phận của mình."
Thân phận trong trò chơi này hẳn không quan trọng lắm, nhưng mà, cũng nên xác định mối quan hệ giữa hai người họ.
Bởi vì trò chơi nói, theo nguyên tắc là một nhà ba người.
Việc nàng biến nhỏ thì lại có nhắc nhở của trò chơi.
Bởi vì cấp bậc của nàng quá cao, vào phó bản không phù hợp nên đã làm suy yếu nàng.
Việc cơ thể nhỏ đi chỉ là tiếp theo, nàng chỉ có thể chọn ba đạo cụ dùng, còn lại, bao gồm kỹ năng thiên phú đều bị cấm.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận