Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 271: Rách rưới cao ốc (length: 8800)

Bạch Trà trở về thực tại, trời đã sáng rõ, may mắn hôm nay lại là cuối tuần.
Nàng xem xét qua môi trường sinh trưởng thích hợp của những loại hoa cần thiết, rồi đi một chuyến chợ hoa cây cảnh.
Ôm một đôi chậu hoa trở về, Bạch Trà chợt nghĩ đến việc mình muốn từ chức và dọn nhà.
Mang hoa ra có vẻ hơi sớm.
Nhưng cũng không sao cả.
Lúc đang bận rộn, Bạch Trà cảm thấy dạ dày hơi đau.
Ban đầu nàng không để ý, sau cơn đau trở nên dữ dội hơn, nhưng bụng vẫn cảm thấy đói.
Rất muốn ăn gì đó.
Bạch Trà cau mày, đặt nốt chậu hoa cuối cùng vào chỗ, rồi nằm xuống giường, tay xoa lên bụng.
Thật sự là khó chịu.
Chủ yếu là bản thân không tiện cử động, và giờ thì toàn bộ vùng bụng đều nhức nhối.
Suy nghĩ một chút, nàng vẫn quyết định đứng dậy, tính đi bệnh viện xem có phải bị viêm ruột thừa không.
Lúc còn nhỏ, dì của nàng từng bị viêm ruột thừa, lúc đầu chỉ là đau ở vùng trên bụng, giống như đau dạ dày, nhưng thật ra dạ dày không có vấn đề gì, sau bốn năm tiếng cơn đau mới chuyển xuống vùng bụng dưới chỗ ruột thừa.
Nàng vẫn nhớ rất rõ về chuyện này.
Rốt cuộc, nàng thường xuyên đau dạ dày, bụng dưới đôi khi cũng vô cớ đau nhức.
Nhưng sau khi khám tới khám lui thì chẳng có bệnh tật gì.
Bác sĩ nói có thể là do nàng bị căng thẳng quá mức.
Nhưng cơn đau lúc này lại khác so với trước kia, cộng thêm mấy ngày trước khi bị bệnh, nàng bị tiêu chảy, hôm nay cũng vẫn hơi sốt nhẹ, Bạch Trà cảm thấy tốt nhất vẫn là đến bệnh viện kiểm tra.
Gần đây có một bệnh viện, đi xe điện chắc tầm mười phút, còn nếu bắt xe thì phải hai mươi phút, vì phải quay đầu xe.
Bạch Trà mở một chiếc xe điện công cộng.
Nàng một mình đi bệnh viện làm kiểm tra.
Nhưng viêm ruột thừa, nếu không có biểu hiện thủng rõ ràng và mưng mủ thì siêu âm cũng không phát hiện được gì, hoàn toàn dựa vào phán đoán của bác sĩ, Bạch Trà thì chỉ thấy đau, nhưng cơn đau vẫn chưa đến mức không chịu nổi, còn chưa đau bằng lúc bị đau bụng kinh.
"Truyền dịch trước đi? Xem tình hình của ngươi thì dù có viêm ruột thừa thì cũng không nghiêm trọng lắm, cứ truyền dịch một ngày xem sao, tiện thể theo dõi xem sau đó có đau bụng dưới không, giờ thì vẫn chưa chuyển đau xuống dưới, hoặc nếu ngươi muốn phẫu thuật luôn cũng được."
Bạch Trà lưỡng lự một hồi, phẫu thuật ít nhất phải có bạn bè ký tên.
"Vậy thì truyền dịch trước đã."
Sau khi truyền dịch, cơn đau đúng là chuyển xuống bụng dưới, chắc chắn là viêm ruột thừa.
Bác sĩ kê cho nàng ít thuốc, dặn nàng về uống đúng giờ.
Lúc này cơn đau của Bạch Trà đã không còn rõ ràng nữa.
Chỉ là, nó cũng đã dày vò nàng hơn nửa ngày trời.
Lúc này đã là bốn giờ chiều.
Bạch Trà định đi ra ngoài ăn chút gì.
Mỳ của công ty ăn cũng được, với tình trạng của nàng hiện tại thì chỉ có thể ăn đồ mềm thôi.
Nên nàng đến dưới lầu công ty.
Nhưng ở dưới lầu, nàng chạm mặt một người.
Chồng của Thẩm Khinh Trần, họ Dương, lúc trước thông báo tuyển dụng, trên công ty có tên ông chủ, nàng nhớ không nhầm, người đó tên Dương Thanh Vân.
Hắn vừa đi từ trên xuống, tay xách cặp tài liệu, khi thấy Bạch Trà thì cũng hơi ngẩn người.
"Là cô... là Bạch Trà phải không?"
Bạch Trà gật đầu.
"Dương tổng."
Dương Thanh Vân cũng chỉ gật đầu rồi lướt qua nàng.
Đi ra ngoài rồi, hắn lại đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, quay trở lại.
"Khinh Trần nói cô muốn từ chức phải không?"
"Đúng vậy, sức khỏe không tốt lắm, về nhà dưỡng sức trước đã."
Dương Thanh Vân nhìn nàng một hồi, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì.
"Cô và Khinh Trần có vẻ hợp nhau đấy."
Lời hắn nói nghe có vẻ hơi khó hiểu, nhưng lại mang ý gì đó.
Chỉ là thoáng qua thôi, khó mà xác định hắn có ý gì, chỉ có thể suy đoán.
"Cô ấy thật sự rất quý cô, tôi biết cô ấy có vài bí mật... Khi cô ấy nhắc đến cô với tôi, tôi có cảm giác cô ấy và cô rất tâm đầu ý hợp."
Vẻ mặt Dương Thanh Vân có chút do dự.
"Cho nên, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"
Bạch Trà im lặng nhìn hắn.
"Anh nói đi."
Dương Thanh Vân thở dài.
"Cô ấy... Cô ấy có nhiều tâm sự quá, cứ như dù tôi có làm gì, cô ấy vẫn không cảm thấy an toàn."
"Tôi muốn biết, gần đây rốt cuộc cô ấy có chuyện gì? Cô không cần phải nói cho tôi biết bí mật của cô ấy là gì, tôi chỉ muốn biết, tôi có thể làm gì thôi?"
Bạch Trà quan sát kỹ Dương Thanh Vân, thái độ của hắn rất thành khẩn, không thấy vẻ gian dối.
Nhưng nàng vẫn cẩn trọng nói: "Tôi thấy anh nên hỏi Thẩm tỷ thì tốt hơn."
Bạch Trà không quen Dương Thanh Vân, cũng không rõ con người của hắn thế nào, chuyện này tốt nhất là nên để Thẩm Khinh Trần tự giải quyết.
Dương Thanh Vân cười khổ.
"Xin lỗi, là tôi hơi đường đột, có vẻ khó hiểu quá... Tôi chỉ là dạo gần đây không biết vì sao cứ cảm thấy tim đập nhanh, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra, hơi lo lắng, xin lỗi."
Hắn không nói thêm gì.
"Vậy anh đi nhanh đi, tôi đi trước."
Bạch Trà gật đầu, nhìn theo bóng lưng hắn rồi khẽ cau mày.
Giữa hai lông mày Dương Thanh Vân quả thực có vẻ nôn nóng, nếu đúng là vì lo lắng cho Thẩm Khinh Trần, vậy thì trạng thái của Thẩm Khinh Trần gần đây có thể thực sự không tốt.
Sau S9, chỉ còn lại con đường hẳn phải chết không nghi ngờ sao?
Bạch Trà đi ăn cơm, về lại chỗ ở rồi uống thuốc.
Sau đó, nàng vào game.
Nàng nhắn tin cho Lưu Dục Thần mà Thẩm Khinh Trần đã giới thiệu cho nàng trước đó, mời hắn đến chỗ mình nói chuyện.
Căn nhà của mình tuy có chút tồi tàn, nhưng làm căn cứ địa vẫn ổn.
Vào game thì người chỗ nào cũng đau, nhưng cơn đau bụng thì không thấy.
Thậm chí, nàng có thoáng nghĩ, có nên tự mình phẫu thuật ruột thừa ngay trong game luôn không.
Dù sao tốc độ hồi phục cơ thể của nàng hiện tại cũng rất nhanh.
Nhưng nàng không am hiểu về cơ thể người cho lắm, cũng thực sự không dám tự mổ bụng lấy ruột thừa kiểu này.
Lưu Dục Thần tám giờ mới lên mạng, giờ mới sáu giờ.
Bạch Trà vào phòng của Tần bác sĩ, sửa lại hết thông tin trong phòng.
Mùi cá khô trong phòng cuối cùng cũng tan hết.
Nàng định xem kỹ tình hình về Thái Tuế, Tần bác sĩ có thể không biết nhiều về Thái Tuế, nhưng những gì ông ấy ghi chép lại chắc hẳn rất hữu ích.
Phải nói rằng, Tần bác sĩ này cũng có giá trị đấy.
Tài liệu về Thái Tuế được ghi chép cẩn thận, rất thuận tiện cho việc nghiên cứu.
Bạch Trà xem từng cái một.
Cho đến khi có tin nhắn báo.
【 Có khách muốn vào nhà, là bạn của ngài, Lưu Dục Thần 】 Lúc này, Bạch Trà mới phát hiện đã hơn hai tiếng trôi qua.
Nàng lập tức đồng ý, đứng lên đi đón người.
Lưu Dục Thần là một thanh niên dáng dấp thư sinh, hắn có chút kinh ngạc khi đánh giá căn nhà này.
"Thì ra cả tòa nhà này là của cô à, trước đây bọn tôi còn nói bên này tự nhiên mọc lên một cái nhà hoang không ai trông nom, mà lại là thuộc quyền sở hữu cá nhân, không ai được vào, còn nghĩ không biết ai gu thẩm mỹ đặc biệt vậy."
Nói xong, hắn mới ý thức được mình đã lỡ lời.
"Xin lỗi, tôi không có ý gì khác, nhưng có được một tòa nhà đúng là rất lợi hại đấy, bất động sản trong thị trấn game đắt lắm, tuy nó hơi nát nhưng mà vẫn rất đáng ngưỡng mộ."
Chủ nhân căn nhà hoang Bạch Trà: "..."
Cũng không thể coi là hoang chứ? Chẳng qua là không có tiền sửa chữa lại thôi mà? Có vài căn phòng vẫn còn rất tốt mà.
Bạch Trà dẫn hắn đến một phòng làm việc của bác sĩ ở tầng một, chỗ này còn khá nguyên vẹn, bàn ghế, thậm chí máy tính vẫn còn đầy đủ.
"Ngồi đi."
"Tôi cũng không khách khí với cô đâu, Thẩm tỷ đã nói với cô rồi nhỉ, lý do tôi tìm cô là bởi vì, tôi cũng bị người khác kéo vào game, nghe nói cô cũng vậy."
- Mới dùng sau ta thị lực liền hạ xuống rất lợi hại, cho tới bây giờ, mấy ngày nay cảm giác trở nên càng nghiêm trọng, đã bắt đầu trừ gõ chữ ra liền không đụng vào thiết bị điện tử nữa, muốn lưu cái bản thảo kiểu gì khó vậy, nhưng mà ta thật sợ bị mù.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận